Thiên tài tranh phong cũng không giải quyết được gì.
Tô Vũ lười quản nhiều, đám thiên tài kia đều không phải chủ lưu, có lẽ bọn họ tự thấy bản thân quan trọng, nhưng trong mắt Tô Vũ, bọn họ cùng lắm chỉ là kẻ tới góp vui mà thôi.
Bao gồm cả Ma Đa Na, dù gã có thể chiến Nhật Nguyệt thì cũng chỉ là như thế.
Tô Vũ đã đúc thân 60 lần, nếu không nuốt tinh huyết thì hắn chưa hẳn có thể tham dự vào, thậm chí dù có nuốt tinh huyết thì hắn cũng không nhất định sẽ đủ điều kiện.
Nhưng muốn dẫn dụ những người kia rời đi thì dĩ nhiên vẫn có biện pháp.
Tô Vũ bắt đầu lập mưu, trước hết sẽ dụ một nhóm người, phân tán vây giết, để giảm nhẹ một chút áp lực cho Hạ gia đã rồi lại nói.
. . .
Ngay khi Tô Vũ đang ủ mưu và lực chú ý của chư thiên vạn giới đều nhắm về phía Nam Nguyên.
Ở Nhân cảnh, khi những người khác không quá để ý, vô số trú điểm của Nguyên Thủy thần giáo bị phá huỷ, hàng loạt Nguyên Thủy giáo đồ bị vây giết.
Không chỉ vậy.
Đại Hạ phủ, phủ thành.
Gần đây nơi này có chút rung chuyển, bởi vì hàng loạt cường giả rời đi dẫn đến cường giả trấn giữ phủ thành trở nên thưa thớt, phủ thành lớn như vậy mà Nhật Nguyệt không có được vài vị.
Vì thế gần đây phát sinh không ít huyết án.
Hàng loạt cường giả bị sai đi trấn áp bốn phương.
Thân là thự trưởng Dục Cường thự, cường giả Nhật Nguyệt cảnh, Kỷ Hồng cũng có nhiệm vụ tuần tra khắp nơi.
Lúc này y đang tuần tra ở khu vực phụ cận Bắc Phong thành.
Lần trước, chính ở gần nơi đây, y bị đám Thải Nhất vây giết, may mà Hồ Đức Hạo kịp thời tới giải cứu.
Bây giờ, bởi vì cường giả đều ra ngoài nên Nhật Nguyệt như y mới phải phụ trách tuần tra an toàn của những địa phương này, dù sao trong các tòa thành lớn có vô số dân chúng nhưng lại khuyết thiếu cường giả tọa trấn.
Ngoài Bắc Phong thành, Kỷ Hồng theo thường lệ tuần tra bốn phương.
Đột nhiên, hư không gợn sóng, một đạo kiếm khí ngút trời vụt tới.
Kỷ Hồng giống như đã sớm chuẩn bị, cấp tốc lui tránh, trong chớp mắt ấy, một chiếc đại ấn hạ xuống, ầm ầm một tiếng, đại ấn bay ngược, Kỷ Hồng vội vã trốn chạy, vừa chạy vừa quát: "Ai bảo ngươi tới?"
Im ắng.
Trong bóng tối lại nhá lên một đạo kiếm mang.
Phập một tiếng, kiếm mang cực kỳ cường hãn xuyên thấu sau lưng y.
Kỷ Hồng đổ máu, y không hề có ý định tái chiến mà chỉ hét lên "Xem ra tin tức đã bị tiết lộ, các ngươi đây là không đánh đã tự khai, dù các ngươi có giết ta, rất nhanh thôi những gì mà ta tra được cũng sẽ truyền đi!"
Trong bóng tối, có người âm lãnh nói: "Kỷ Hồng, ngươi không quan tâm tới bản thân, cũng không quan tâm già trẻ của Kỷ gia sao?"
"Các ngươi có thể thử xem!" Kỷ Hồng vẫn lạnh lùng nói: "Đó là Khiếu Phong kiếm Triệu Thiên Phong! Đừng cho là ta nhận không ra, quả nhiên, trong đám phản bội cũng có ngươi, hơn năm mươi năm trước, cường giả sôi nổi tại Chư Thiên chiến trường đã có ngươi!"
"Ta tra xét một nhóm người, ngươi cũng là một trong những kẻ mà ta nghi ngờ, Triệu Thiên Phong, ngươi đã là Nhật Nguyệt ngũ trọng, người kia có thể cho ngươi cái gì? Ngươi chỉ cần nói ra hắn là ai, các vị vô địch sẽ coi như ngươi lấy công chuộc tội!"
"Lấy công chuộc tội?"
Trong bóng tối, giọng nói âm hàn ấy lại vang lên: "Không cần, Kỷ Hồng, ngươi đã biết quá nhiều!"
Vù!
Tiếng kiếm réo vút lên, Triệu Thiên Phong vung kiếm đánh tới.
Nhưng trong lòng gã thì có chút chấn động, quả nhiên Kỷ Hồng đã tra được rất nhiều thứ, những năm qua gã hành xử điệu thấp, rất ít khi ra tay, thế mà Kỷ Hồng vừa nhìn đã lập tức nhận ra gã là ai. Xem ra, Kỷ Hồng ngoại trừ chưa xác định được thân phận của đại nhân, thì những người khác đều đã bị y khóa chặt!
Kỷ Hồng cấp tốc trốn chạy, trên thân y bị kiếm khí đâm ra từng vết máu, thân thể Nhật Nguyệt mà cũng không cách nào kháng trụ.
Y mới là Nhật Nguyệt nhị trọng, đối phương lại là Nhật Nguyệt ngũ trọng, khoảng cách rất lớn.
"Triệu Thiên Phong xuất hiện. . ."
Kỷ Hồng muốn truyền tin tức, lại phát hiện truyền âm phù căn bản không có cách nào đưa tin ra ngoài, y thầm thở dài, thế lực của đối phương còn mạnh hơn y tưởng tượng nhiều.
Rõ ràng còn có một vị Nhật Nguyệt đang âm thầm phong tỏa hư không!
Mà khả năng vị đó còn mạnh hơn cả Triệu Thiên Phong.
Hôm nay y sẽ chết ở đây sao?
"Hơn 50 năm trước, vô địch trấn giữ Chư Thiên. . . Triệu Thiên Phong cũng bị thu phục, là hắn sao?"
Y nghĩ đến tin tức mấy vị vô địch mà mình tra xét được, dù đến bây giờ vẫn chưa quá chắc chắn.
Nếu như. . . y khẽ thở dài đầy bất đắc dĩ.
Được rồi, bất luận một vị vô địch nào phản bội cũng đều là việc lớn, phiền toái lớn, không khác nhau chút nào.
Trong hư không đột ngột có bàn tay lớn xuất hiện, bao trùm cả không gian.
Sau lưng, một thân ảnh cũng hiển hiện, cầm trong tay trường kiếm, đó chính là Triệu Thiên Phong, cường giả năm xưa từng trú đóng tại Chư Thiên chiến trường.
"Giết!"
Quát khẽ một tiếng, Triệu Thiên Phong vung kiếm giết ra.
Kỷ Hồng cầm đại ấn trong tay, quát lên một tiếng lớn. Y ném ra đại ấn, tiếng ầm ầm vang dội, phút chốc y đã bay ngược trở lại, thổ huyết, mà bàn tay kia thì đã nhanh chóng đánh thẳng về phía y!
Kỷ Hồng lộ vẻ tuyệt vọng!
Đây là một vị Nhật Nguyệt khác, tối thiểu phải là Nhật Nguyệt lục trọng, rốt cuộc Nhân tộc có bao nhiêu kẻ phản bội?
Một vị vô địch phản bội kéo theo không chỉ mỗi mình gã.
Đối phương còn có rất nhiều thuộc hạ.
Một người thậm chí đại biểu một phủ phản bội, đó là một phần ba mươi sáu thực lực của Nhân cảnh.
Ầm!
Ngay khi bàn tay lớn hạ xuống, một bóng người đột nhiên hiển hiện, vỗ một chưởng về phía Triệu Thiên Phong, sau đó lại vỗ thêm một chưởng về tên Nhật Nguyệt đang ẩn núp.
Người tới mang thân ảnh hư ảo, nhìn không ra hình dạng.
Mà vào lúc này, trong hư không có một viên thần văn buông xuống, trong nháy mắt hóa thành một người không mặt nhìn về phía hư ảnh vừa xuất hiện, thản nhiên hỏi: "Nam Vô Cương? Hay là Nguyên Thủy giáo chủ?"
Hư ảnh không đáp lời, chỉ vỗ xuống một chưởng.
Ầm ầm!
Hư không nổ tung, không gian xé rách.
Người không mặt rút lui mấy bước, bên cạnh gã, hai vị Nhật Nguyệt rất nhanh đã xuất hiện, cung kính khom người, "Đại nhân!"
"Đi thôi!"
Người không mặt khẽ quát một tiếng, cả ba cấp tốc trốn chạy.
Hư ảnh lấy tay chộp tới phía ba kẻ kia, người không mặt xoay tay lại đâm ra một kiếm, hư ảnh lạnh lùng cười khẽ: "Ngươi có bao nhiêu thần văn có thể phá?"
“Hơn ngươi tưởng tượng nhiều!"
Dứt lời, ầm ầm một tiếng vang vọng đất trời, viên thần văn hóa thân thành người không mặt này nổ tan, lực phá hoại cường đại bao phủ bốn phương.
Hư ảnh vừa muốn truy đuổi hai tên Nhật Nguyệt trốn chạy bỗng dừng bước, vội vã quay lại tóm lấy Kỷ Hồng đang trọng thương, quan sát một vòng bốn phía, bất giác thở dài một tiếng, rồi đem Kỷ Hồng rời đi.
Kỷ Hồng không ngừng ho ra máu, có điều y vẫn gắng gượng nhìn về phía hư ảnh, dò hỏi: "Ngươi. . . là Nguyên Thủy giáo chủ?"
Hư ảnh không để ý tới y.
"Nam Vô Cương?"
Kỷ Hồng lại ho khụ khụ, "Hắn nói ngươi là Nam Vô Cương. . . Ngươi là Tam Đại? Không có khả năng. . . Nam Vô Cương đã chết rồi. . ."
Kỷ Hồng ho ra máu liên hồi, y đã thụ thương không nhẹ, "Ngươi là do người kia an bài tới? Muốn giả bộ cứu ta để lấy tình báo từ chỗ ta sao? Các ngươi đang bày mưu đúng không?"
Vẻ mặt Kỷ Hồng ảm đạm, "Tốt xấu gì ta cũng đã cắm rễ ở Đại Hạ phủ nhiều năm, chút thủ đoạn này thì quên đi, các ngươi sợ ta chết đi thì thứ ta tra được sẽ nổ tung sao? Nguyên Thủy giáo chủ. . . Nam Vô Cương. . . Ta không tin! Ta sẽ không nói gì hết!"
"Tùy ngươi!"
Hư ảnh đạm mạc trả lời, dẫn theo Kỷ Hồng tan biến ngay tại chỗ.