Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1744 - Chương 1744: Những Tên Côn Đồ Xấu Xa

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1744: Những Tên Côn Đồ Xấu Xa
 

"Phế vật!"

Bên cạnh Tô Vũ, có bạch diện nhịn không được mắng một tiếng.

Tô Vũ không nói gì, xét ra thì tuy thực lực đối phương không mạnh, bất quá cũng là kẻ có đầu óc, đánh không lại thì cần gì phải cố chấp tự tìm chết chứ.

Hắn nhìn ra cảnh giới Lăng Vân cửu trọng của thiếu niên nọ hơi có chút phù phiếm, đối phó với Lăng Vân cửu trọng bình thường thì không thành vấn đề, nhưng đối phó với cường giả Ma tộc bài danh cao của Hoàng bảng, lại trải qua chém giết nhiều như Hỏa Không thì chắc chắn phải chết!

Hoàng bảng rất yếu sao?

Được rồi, rất yếu.

Nhưng phải hiểu rằng thiên tài vạn tộc tranh phong cũng chỉ có 630 người lên bảng, nếu Nhân tộc tùy tiện cử một người ra mà cũng có thể giết được thiên tài trên bảng thì 630 kẻ kia còn chơi cái rắm.

Về phần Tô Vũ. . . Thôi đừng nói tới Tô Vũ, thực lực cùng cảnh giới của hắn hoàn toàn không phù hợp.

Khoảng cách quá lớn.

Tô Vũ cười nhạt: "Không phải phế vật, đây gọi là tự mình hiểu mình, nhất định cứ phải chịu chết làm cái gì?"

Bên cạnh, bạch diện thấp giọng nói: "Đại nhân, xem ra đám thiên tài Nhân tộc cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Tô Vũ cười đáp: "Đừng nói như vậy, họ ẩn giấu thực lực cũng là lẽ thường, họ đâu có ngốc, ngươi cảm giác họ sẽ dám nguyện ý giống như Tô Vũ bị vạn tộc kiêng kị, bị vạn tộc truy sát sao? Có vài người còn đang kìm nén cất giấu đấy."

Tô Vũ có thể nhìn ra vẫn có một nhóm gia hỏa cường hãn, thế nhưng họ đều không ra tay.

Chính như hắn nói, ngươi là người đa thần văn nhất hệ, nếu thể hiện bản thân quá mạnh, chẳng lẽ lại muốn giống như nhất mạch của Ngũ Đại hiện tại, ngày ngày bị vạn tộc truy sát?

Lời này vừa nói ra, ngay cả Huyền Giáp cũng nhịn không được nói: "Ẩn giấu như vậy thì cũng không cần phải ra ngoài làm gì, còn không bằng tiếp tục ở lại tiểu giới!"

"Không thể nói như thế!" Tô Vũ mỉm cười, "Một vài đại phủ có ý muốn bọn họ tăng cường kiến thức, sau lần này, bọn chúng sẽ biết rốt cuộc thiên tài bên ngoài có thực lực gì, mạnh bao nhiêu. Đây cũng tính là dụng tâm lương khổ, lần đầu tiên chúng sẽ biết khoảng cách, lần sau đi ra, chúng liền có chuẩn bị."

Huyền Giáp gật gật đầu, lại truyền âm qua hỏi: "Sao ngươi còn thay đám người kia giải thích làm gì? Không phải ngươi nên hận chúng à?"

Tô Vũ kinh ngạc nhìn y, truyền âm trả lời: "Lấy thí dụ, một cô nhi viện có mấy trăm hài tử và một đám người lớn, bên trong đó có một hài tử không được chào đón, không được cho ăn, đồ ăn đều cho những hài tử khác, chuyện này là do những người lớn kia làm, những hài tử này không hiểu gì cả, chẳng lẽ đứa bé kia nên oán hận đám nhóc xung quanh sao? Sau này, hài tử không được yêu thương kia trở thành cường giả tuyệt thế, thành đại nhân vật một phương, hắn sẽ quay về trả thù những hài tử năm xưa đã ăn đồ của hắn à? Những hài tử kia thì biết cái gì, dĩ nhiên là phải trả thù đám người lớn chứ, họ mới là những kẻ xấu xa."

". . ."

Huyền Giáp không nói gì, rất lâu sau mới truyền âm hỏi: "Dưới tình huống bình thường, nếu đã trở thành đại nhân vật thì chẳng phải sẽ mỉm cười một cái, hết thảy bỏ qua, không còn nghĩ gì đến việc báo thù sao? Đây mới là khí độ của đại nhân vật!"

Tô Vũ truyền âm trả lời: "Dưới tình huống bình thường thì không sai. Thế nhưng, có một ngày, một đám tiểu lưu manh đánh tới cô nhi viện, toàn bộ đều nhằm vào tiểu hài tử không có cơm ăn kia. Đám người lớn thì chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, nói rằng không có quan hệ gì với chúng ta! Là do phụ thân của hài tử này năm xưa không phải người tốt, trêu chọc những tên côn đồ kia nên bây giờ bị người ta đánh chết cũng là chuyện tự tìm, đổi thành ngài, ngài có oán hận không?"

Huyền Giáp vắt hết óc suy nghĩ, lại phản bác: "Những người lớn kia đâu có nghĩa vụ bảo hộ đứa nhỏ này."

"Ngài nói vậy cũng đúng. Bất quá đã có một vị đại nhân đứng ra bảo vệ đứa nhỏ này, về sau, đối phương lại bị đám người lớn gạt bỏ, chèn ép, thậm chí muốn giết hắn. Vậy ngài nói xem có nên trả thù hay không?"

"Ý ngươi nói là Hạ gia?"

Người đứng ra chính là Hạ gia.

Tô Vũ khẽ cười, truyền âm qua: "Trưởng lão, cho nên người lớn không bảo vệ, kỳ thật cũng không sao cả! Cô nhi mà, dựa vào trời dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, bọn họ không cho nó ăn thì cũng chẳng có vấn đề gì, không bảo vệ cũng thế. Nhưng bọn họ không bảo vệ thì thôi đi, lại còn chèn ép, uy hiếp, khi nhục kẻ dám đứng ra bảo vệ đứa bé, ngài cho rằng đứa bé kia có nên trả thù hay không đây?"

Huyền Giáp không nói gì.

Tô Vũ cũng không giải thích gì thêm, chính như hắn vừa nói, nhất mạch của Ngũ Đại có mầm tai họa, phần nhiều đều là do Ngũ Đại tự mình lưu lại.

Xét ra cũng chẳng sao, xem như cả hệ không may nên mới gặp trúng vị lão tổ như thế, thân làm hậu bối, hắn chỉ có thể tiếp nhận.

Nhưng mà Hạ gia đã đứng ra bảo hộ nhất mạch này, kết quả. . . lại bị toàn bộ Nhân cảnh nhắm vào.

Đơn đa chi tranh kéo dài nhiều năm, đây chính là hành vi nhắm vào rõ rệt.

Dùng việc Hạ phủ chủ chứng đạo để bức bách, cũng là hành vi nhắm vào.

Đã như vậy. . . đôi bên không cần nhiều lời làm gì.

Trầm mặc một hồi, Huyền Giáp lại truyền âm cho Tô Vũ: "Những tên côn đồ xấu xa có thế lực rất lớn, đám người lớn kia cũng không phải là đối thủ, họ bị đám côn đồ uy hiếp không giao ra đứa nhỏ này thì sẽ đánh chết những hài tử khác. Nếu đổi thành ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

Tô Vũ nghe vậy liền suy nghĩ một lúc, hồi lâu sau mới trả lời: "Kỳ thật những tên côn đồ kia cũng phải kiêng kị đám người lớn này, đổi thành ta. . . dù không nguyện ý ra mặt, không nguyện ý bảo vệ nó thì ta sẽ âm thầm thông báo cho nó biết, để nó lén rời đi là được, không cần thiết giao ra cho người ta đánh chết. Đây không phải việc con người nên làm, đúng không?"

"Dù chỉ là âm thầm thông báo một tiếng, nhưng có lẽ đứa nhỏ sẽ ghi nhớ ân tình cả đời!"

Nghe vậy, Huyền Giáp hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa.

Tô Vũ nói không sai.

Lão chỉ là có điểm thổn thức, cảm khái, bởi vì vốn dĩ lão không muốn nhìn thấy cảnh này, với lại lão không phải là người đã tự mình trải qua.

Suy nghĩ của Hồng Đàm có lẽ cũng giống với Tô Vũ.

Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở đây.

Mà thiên tài vạn tộc tranh phong cũng dừng ở việc cậu thiếu niên nọ từ chối tiếp chiến.

Tô Vũ thấy không còn gì thú vị, liền truyền âm nói: "Mọi người nghĩ biện pháp dụ bọn gia hỏa này ra ngoài, tìm một chỗ vây giết! Vu oan cho Hạ gia!"

"Vâng!"

Một đám người đều rất kích động!

Đi theo Huyền Cửu kiếm chuyện thì bọn hắn rất tình nguyện, cường giả nhiều, giết người lại không ai quản, cảm giác hết sức thoải mái, nhất là đám Vạn Tộc giáo này trước kia nào dám giết các vị cường giả đại tộc.

Hiện tại, cơ hội tới rồi!

Bình Luận (0)
Comment