Đang chăm chú quan sát trận chiến giữa Hầu Bình Triệu và Ma Lang, bỗng vị Nhật Nguyệt cảnh của Đại Thương phủ đột ngột quát: "Trở về, nhận thua. . ."
Nhật Nguyệt là cường giả, dĩ nhiên có nhãn lực rất mạnh!
Ông vừa dứt lời, Ma Lang vẫn một mực chịu đánh đột nhiên gào thét một tiếng, tiếng sói tru chấn động thiên địa.
"Ngaooo!"
Một tiếng sói tru chấn cho thân thể Hầu Bình Triệu hơi rung động một thoáng, ánh mắt ảm đạm trong nháy mắt, mà chỉ thoáng chốc ấy, Bác Thái toàn thân tắm máu lại duỗi ra cự trảo, tốc độ so với trước càng nhanh hơn ba phần, một trảo tóm lấy đầu của Hầu Bình Triệu.
Vị Nhật Nguyệt của Đại Thương phủ biến sắc, vươn tay ra bắt.
Mà lúc này, trong hư không có một tôn Ma Thần xuất hiện, mạnh mẽ đấm ra một quyền.
Gã Ma Thần đó cười lạnh một tiếng, "Nếu đã khiêu chiến, nào có chuyện đại nhân lại nhúng tay vào."
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Nhật Nguyệt của Đại Thương phủ bị đánh bay, cùng lúc đó, Hầu Bình Triệu đột nhiên tỉnh táo, y nổi giận gầm lên một tiếng, 14 miếng thần văn tạo thành trường kiếm dốc toàn lực ứng phó, chém xuống một kiếm!
Phốc phốc!
Móng trước rơi rụng, Bác Thái đã bẻ vụn đầu y, mà thần văn trường kiếm cũng xuyên thấu móng vuốt của gã.
Bác Thái không buông tha, gã đã mặc kệ hết thảy, tung thêm một trảo về phía viên cầu biển ý chí của Hầu Bình Triệu, ý muốn triệt để tiêu diệt y.
Trong mắt sói tràn đầy vẻ trêu tức cùng lạnh lùng, ta chơi với ngươi thôi!
Thực lực không yếu, thế nhưng. . . kiểu cách quá nhiều.
Đa thần văn hệ chính xác là rất kiểu cách, bởi vì thần văn nhiều, đặc tính nhiều, cho nên có một số tu giả đa thần văn thích lợi dụng đặc tính đó để thu thập đối thủ. Nhưng dưới tình huống bình thường, đối phó kẻ yếu thì mới có thể hiện ra vẻ lợi hại, đối phó với cường giả mà kiểu cách thế kia thì chỉ tổ làm hao tổn thực lực của chính mình.
Bác Thái chộp về phía biển ý chí của Hầu Bình Triệu, đúng vào lúc này, một thiếu niên bỗng nhiên nhảy ra từ trong đám người, tốc độ của cậu ta cực nhanh, thần văn phát huy ra uy lực rất mạnh, biển ý chí của Hầu Bình Triệu tan biến, bị cậu lôi đi. Mà ở trên không trung, Ma Thần lại lặng lẽ quan sát chứ không định nhúng tay.
Thiếu niên nọ đứng dậy nhìn về phía Ma Lang, Bác Thái bắt hụt liền khựng lại, gã nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng muốn đi tìm chết?"
Hầu Bình Triệu không chết, có điều thân thể đã triệt để phá toái, không khác Đan Hùng ngày đó cho lắm.
Mặc dù vậy, y cũng đã thất bại thảm hại.
Nếu không nhờ có thiếu niên này cứu thì y đã bị giết ngay tại chỗ.
Thiếu niên kia ngưng lông mày, sắc mặt hơi ngưng trọng, "Hoàng bảng. . ."
Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Hầu Bình Triệu không tự đại mà đi khiêu chiến Thiên bảng hay Địa bảng, Huyền bảng. Y chỉ lựa chọn thiên tài trong Hoàng bảng, lại còn là tiểu tộc, kết quả sau khi quyết chiến thì đã bị Ma Lang vồ nát thân thể.
Cùng giai!
Đa thần văn hệ danh xưng là vô địch cùng giai, nhưng mà hôm nay khi tao ngộ tiểu tộc cùng giai lại gánh chịu thất bại thảm hại.
Điều này khiến các vị thiên tài khác đều giật mình.
Hầu Bình Triệu ở trong nhóm bọn họ cũng không tính là yếu, ngược lại còn có thể coi là hàng đầu.
Kết quả, y thất bại hết sức thảm hại!
Thiếu niên cau mày, mở miệng hỏi: "Ta là Lăng Vân cửu trọng, ngươi muốn tiếp chiến không?"
Ma Lang Bác Thái biến hóa một thoáng, hóa về hình người, lộ ra nụ cười khát máu, "Lăng Vân cửu trọng. . . Đa thần văn hệ. . . Rất mạnh, ta thì thôi đi, nhưng ta có thể tìm người chơi với ngươi!"
Thiếu niên biến sắc, "Ngươi không muốn tiếp chiến?"
Bác Thái tỏ vè khinh thường, "Ta vừa chiến một trận, tiêu hao không nhỏ, tha cho ngươi một lần. Hỏa Không huynh, ngươi đến chơi đùa với tên này nhé?"
Trong đám người, một vị cường giả Ma tộc có hỏa diễm bốc lên giữa trán khẽ cười lạnh, chậm rãi đi ra.
"Ta là Hỏa Không, Địa hỏa Ma tộc, Lăng Vân cửu trọng, hạng 14 Hoàng bảng, Nhân tộc đạo huynh tới luận bàn chút nào!"
Sắc mặt thiếu niên ngưng trọng.
Hỏa Không cười lạnh, "Sao? Cùng chơi chứ? Ta còn chưa gọi Ma Đa Na tới đâu, ta chỉ ở Hoàng bảng thôi, chơi với ngươi mà ngươi cũng không vui à?"
"Vừa rồi ngươi tùy tiện nhúng tay, không phải hết sức thoải mái sao?"
"Đa thần văn. . . vô địch cùng giai? Ha ha ha."
Hỏa Không cười u lãnh: "Đến đây giết ta xem, chỉ cần giết được ta thì ngươi có thể vào Hoàng bảng. Đã mang danh xưng thiên tài đa thần văn mà chẳng lẽ không vào nổi Hoàng bảng? Chẳng lẽ muốn dùng cửu trọng đánh thất trọng? Nếu vậy thì dù ngươi có mạnh hơn nữa cũng không lên được bảng danh sách đâu!"
"Thiên tài đều phải vượt cấp mà đánh, ít nhất thì cũng phải đánh cùng giai, đúng không?"
Tiếng cười khinh miệt của Hỏa Không cực kỳ bén nhọn.
Thiếu niên không nói gì, bốn phía, không ít thiên tài đa thần văn hệ đều trưng ra sắc mặt xám xịt.
Vừa rồi Bác Thái xếp hạng ngoài 100 Hoàng bảng mà phe ta đã không địch nổi, hiện tại vị này lại xếp hạng trong hai mươi vị trí đầu.
Thiên Địa Huyền Hoàng, đây mới chỉ là bảng yếu nhất mà thôi.
Trước đó, Thiên bảng Ma Đa Na từng ra tay một lần, mọi người đều biết sự lợi hại của gã, nhưng thật sự không nghĩ đến ngay cả Hoàng bảng cũng đều khó dây dưa đến vậy!
Có thiên tài vạn tộc cười to: "Lên a, đánh đi! Đánh chết Hỏa Không rồi sẽ được tiến vào nhà Tô Vũ, ắt sẽ có chỗ tốt!"
"Đánh đi đánh đi, đánh chết Hỏa Không, Ma tộc mà nhúng tay thì chúng ta sẽ ngăn cản giúp ngươi!"
"Ha ha ha, chúng ta không học theo Đại Thương phủ đâu, đánh không lại mà Nhật Nguyệt còn muốn nhúng tay, yên tâm, chúng ta sẽ không làm thế, chúng ta chỉ ước gì Hỏa Không bị đánh chết, biến thành người khác lên bảng chơi đùa, người quen nhiều quá nhìn phát chán rồi!"
Những thiên tài này đều rất điên cuồng!
Ngay cả Hỏa Không cũng không thèm để ý, gã cười lạnh: "Đúng vậy, có thể thử xem, đánh chết ta thì ta cũng không cho cường giả Ma tộc ra tay, tuy ta không ham chết bằng Huyết Hỏa ma tộc, nhưng mà chỉ là chiến đấu cùng giai, hạng người vô danh như ngươi mà ta còn không thắng, chết cũng xứng đáng!"
Thiếu niên siết chặt nắm đấm, có điều cuối cùng cậu lại lựa chọn lui bước.