Ngoài thành, những thiên tài trở về từ tiểu giới có người lưỡng lự, có người kích động.
Họ rất muốn thử!
Đối với những người này, Tô Vũ chưa có ác cảm gì, dĩ nhiên, cũng sẽ không có hảo cảm gì hết.
Người xa lạ mà thôi.
Hắn không có quá nhiều ý kiến đối với những thiên tài này, thế nhưng đối với thế lực sau lưng họ đang không ngừng giật dây bức bách người của Hạ gia thì hắn rất khó chịu!
Bây giờ đã không phải thời điểm Nhân tộc tranh phong như ngày thường nữa.
Mà là vạn tộc tề tụ.
Lúc này mà bức bách Hạ gia sẽ khiến vạn tộc chế giễu, hăng hái làm tiên phong thì rõ ràng bọn họ đều không ôm tâm tư tốt lành gì.
Thân sơ hữu biệt, dù sao Tô Vũ cũng xuất thân Đại Hạ phủ, bây giờ thấy Hạ gia bị gia hỏa Nhân tộc bức bách, tự nhiên sẽ khiến hắn không thoải mái.
Ngay khi Tô Vũ vừa ra lệnh xong, bên kia bỗng có thiên tài Nhân tộc đứng dậy.
Đó là một thanh niên thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, tóc dài xõa vai, ở sau lưng y là một vị Nhật Nguyệt. Y than nhẹ một tiếng rồi đi ra, nhìn lướt qua thiên tài vạn tộc chung quanh, nói khẽ: "Đại Thương phủ Hầu Bình Triệu, Lăng Vân thất trọng. . ."
Y dừng một chút, nhìn quanh một vòng rồi liếc về phía một vị thiên tài vạn tộc, "Bác Thái, nguyện ý đấu một trận không?"
Bác Thái, Lăng Vân thất trọng, hạng 137 Hoàng bảng, Thực Nguyệt Ma Lang nhất tộc.
Không phải chủng tộc Bách Cường, nhưng thiên tài của tiểu tộc thế này lại rất ít gặp.
Thực Nguyệt Ma Lang nằm trong nhóm 300 của vạn tộc, có chuẩn vô địch tọa trấn nên không tính là quá yếu. Xưa nay họ là chủng tộc phụ thuộc Ma tộc, chinh chiến vì Ma tộc nên lần này mới có cơ hội tiến vào Nhân cảnh.
Nghe thấy Hầu Bình Triệu khiêu chiến, Bác Thái khẽ cười, không nói hai lời, trong nháy mắt đã lăng không bước ra.
Con mắt gã mang theo một tia ánh đỏ như máu, gã cười lạnh một tiếng.
Gã không nói những lời đe dọa, cũng không cần.
Tiểu tộc giết đến tận Liệp Thiên bảng chính là minh chứng tốt nhất.
Vạn giới tranh phong, đại tộc có nhiều tài nguyên, thiên phú mạnh, công pháp, binh khí đều là nhất lưu, tiểu tộc thì có cái gì?
Thế mà gã vẫn có thể giết đến tận Liệp Thiên bảng, đây chính là thực lực.
"Giết!"
Không cần trọng tài, gã quát khẽ một tiếng, đại biểu chiến đấu mở ra.
"Vù!"
Trong nháy mắt, một con Ma Lang hiện ra, móng vuốt sắc bén lấp lánh, tốc độ cực nhanh khiến cho không người nào có thể thấy rõ, trảo phong thoáng cái đã chộp tới đầu Hầu Bình Triệu.
Lúc Hầu Bình Triệu còn ở trong tiểu giới cũng đã trải qua vô số trận chiến, giờ phút này, thần văn của y hiện ra, bản thân cấp tốc lui lại.
Từng viên thần văn bùng nổ tức thì.
Trấn áp!
Phá núi!
Biển lửa!
Đủ loại đặc tính bùng nổ!
Giờ phút này không ít người đều đi ra vây xem trận chiến ấy, hai bên đều là Lăng Vân cảnh, mà thanh niên thuộc về Nhân tộc dám đứng ra chọn chiến đấu với thiên tài Hoàng bảng đầu tiên tự nhiên cũng là hạng người thực lực cường hãn, vẫn sẽ có mấy phần tự tin và thực lực.
Ở trong thành, cả Bạch Phong và Hồng Đàm đều đi ra quan chiến, ánh mắt có phần phức tạp.
Cường giả đa thần văn hệ do các đại phủ bồi dưỡng rốt cuộc sẽ mạnh cỡ nào?
Bọn họ cũng muốn nhìn một chút!
Các đại phủ dùng nhất mạch của Ngũ Đại làm bia ngắm, hấp dẫn vạn tộc chú ý, thế nhưng không hề từ bỏ việc tự bồi dưỡng đa thần văn hệ, cất giấu nhiều năm, lần này cuối cùng cũng lộ diện. Không chỉ Hạ gia mà kỳ thật có rất nhiều người đều đang muốn nhìn xem nhóm người được bồi dưỡng bí mật ấy sẽ có tài năng ra sao.
Tô Vũ đứng bên ngoài cũng đang chăm chú quan sát.
Nhân tộc từ bỏ đa thần văn hệ của Đại Hạ phủ bởi vì bọn hắn cảm thấy họ còn có hậu thủ, còn có hi vọng chứng đạo Văn Minh sư, không nhất định chỉ có Hạ gia mới được. Bọn họ tự bồi dưỡng người cũng sẽ có hi vọng.
Tô Vũ rất muốn biết đám người kia có khả năng lớn tới đâu.
Nhìn một hồi, Tô Vũ khách quan nhận xét, cảm thấy khá được.
Phác họa số lượng thần văn không ít, hầu hết thần văn của Hầu Bình Triệu đều đã đến tam giai, là thần văn Lăng Vân cảnh.
Y có chừng 12 đến 14 miếng, có phải toàn bộ hay chưa thì trước mắt vô phương phán đoán.
Thần văn chiến kỹ của y có vật dẫn là một thanh trường kiếm, xem như là loại hình công sát.
Quả là đúng quy đúng củ!
Không tính cực kỳ cường đại, thế nhưng cũng không yếu, kinh nghiệm chiến đấu tạm ổn, xem ra ở trong tiểu giới cũng không sống uổng, không phải là kiểu Văn minh sư chỉ biết bế quan tu luyện như Tô Vũ tưởng tượng.
Hẳn là từng tham gia không ít trận chiến.
Trên không trung, một người một sói quấn lấy nhau dữ dội.
Thanh thế của trận chiến đã vượt qua Lăng Vân bát cửu trọng nhỏ yếu, Hầu Bình Triệu dám ra tay đầu tiên, quả nhiên vẫn có điểm vốn liếng.
. . .
"Lão sư, ngài cảm thấy thế nào?"
Giờ phút này, Bạch Phong nhìn về phía Hồng Đàm, thử hỏi thăm ý kiến.
Hồng Đàm nhìn ra ngoài một hồi, khẽ gật đầu, "Các phủ cũng không ngốc, không tính là phế vật, thế nhưng. . . tu luyện chỉ theo bài bản, không có gì nổi bật."
Tu luyện bài bản.
Đây coi như là đánh giá tốt, nhưng cũng không tính quá tốt, bởi vì thiên tài thì phải khác biệt, phải kinh diễm!
Hầu Bình Triệu trước mắt xem ra chỉ có thể coi là phát huy chiến lực của đa thần văn hệ thông thường, dựa vào thần văn nhiều và đặc tính nhiều nên thoạt nhìn còn chiếm chút thượng phong, áp chế được Bác Thái.
Thế nhưng Hồng Đàm nói ngay: "Tiếp tục như vậy là không được, thứ thần văn sư tiêu hao chính là ý chí lực, nhất là đa thần văn hệ, kỳ thật đều là đằng trước mãnh liệt, đằng sau suy yếu. Bác Thái là Chiến giả, thân thể mạnh mẽ, đừng thấy hiện tại gã giống như bị áp chế, thân thể đều bị thương, nhưng trên thực tế tiêu hao nguyên khí không lớn! Thêm khoảng ba mươi chiêu nữa, nếu Hầu Bình Triệu vẫn không thể một đòn giết chết gã thì sẽ bị đối phương giết ngược lại!"
Bạch Phong gật đầu, thần văn sư, nhất là kẻ xuất thân từ đa thần văn hệ chính là như vậy.
Một đòn giết chết!
Bằng không sẽ không có cách nào đánh lâu, không phải người nào cũng giống Tô Vũ, học xong《 Khoách Thần quyết 》của Triệu Lập nên mạnh mẽ đập cho biển ý chí còn bền hơn cả Sơn Hải sơ kỳ.
Dù là Bạch Phong thì khi giao chiến cũng rất ít triền đấu, anh đều là đi lên liền tung đòn sát thủ, đánh thắng được liền thắng, đánh không lại thì sau ba chiêu bèn lập tức chạy trốn.
Bạch Phong đã tiến nhập Lăng Vân, giờ phút này cũng đưa ra lời bình: "Kinh nghiệm chiến đấu không tệ, cảm giác còn nhiều hơn ta, thế nhưng tinh túy của đa thần văn hệ thì y không nắm được."
Hồng Đàm bật cười, "Tinh túy? Ngươi nói tinh túy là cái gì?"
Bạch Phong suy nghĩ một chút mới chậm rãi trả lời: "Điên cuồng! Y chiến đấu toàn tuân theo quy củ, có chút giáo điều mà làm từng bước, thậm chí còn hận không thể biểu hiện toàn bộ đặc tính thần văn ra một lần, để mọi người biết y là người đa thần văn hệ, biết y có nhiều thần văn, có nhiều đặc tính. . . Thế nhưng có vài thần văn không cần thiết biểu hiện ra đặc tính gì cả, ở trường hợp cấp thiết mới có tác dụng, y nên hợp nhất chiến kỹ, cuồng sát một trận, giết không nổi thì chạy!"
Hồng Đàm không tiếp lời, ông nhìn ra ngoài một hồi mới mở miệng nói: "Lão sư của tên này hẳn là Thương gia Thương Vân Thiệu, nhất mạch của Đại Thương phủ có lẽ đều là do Thương Vân Thiệu âm thầm chỉ điểm. Thương Vân Thiệu là nghiên cứu viên của Đại Hạ Văn Minh học phủ, 42 năm trước ông ta rời khỏi Đại Hạ phủ, trở về quê nhà. Ông ta cùng thế hệ với sư tổ ngươi, khi rời đi đã là Sơn Hải đỉnh phong, khi đó chính là thời điểm đa thần văn bị chèn ép lợi hại nhất. Khi ông ta rời đi, ta còn tưởng rằng là vì chịu không được áp lực, xem ra là vì ông ấy muốn âm thầm đi bồi dưỡng đám học viên này."
Bạch Phong gật đầu, đối với mấy vị cường giả lão bối đa thần văn hệ thì anh vẫn hiểu biết chút ít.
Sau khi Ngũ Đại chết, Liễu Văn Ngạn bị khu trục, Hồng Đàm vẫn còn trẻ, đa thần văn hệ không ai gánh vác, Đại Hạ phủ là nơi đầu nguồn của đa thần văn hệ lại lụi tàn, một số vị trước kia tới cầu học ở Đại Hạ phủ cũng vì thế mà dồn dập bỏ đi.
Bọn họ không phải đích truyền của Ngũ Đại, nhưng có vài người đã từng được Ngũ Đại chỉ bảo, số lượng thành viên của nhất hệ khi ấy cũng không tính là quá ít.
Bây giờ, lão sư của những thiên tài ẩn giấu này kỳ thật đều tới từ Đại Hạ phủ.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, vị Nhật Nguyệt cảnh của Đại Thương phủ chăm chú quan sát, bỗng nhiên quát: "Trở về, nhận thua. . ."