Nhân cảnh rung chuyển.
Ở Chư Thiên chiến trường cũng rung chuyển bất ổn.
Phụ cận Đông Liệt cốc.
Đại Tần vương cau mày, ông đang không ngừng thu nạp tin tức đến từ Nhân tộc, rất lâu sau ông mới mở miệng nói: "Văn Minh phủ đệ xuất hiện đã khiến Nhân cảnh bất ổn, phiền toái đều tập trung ở Đại Hạ phủ, hãy để đám Nhật Nguyệt ở Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện tới Đại Hạ phủ, tọa trấn nơi đó, trấn áp bạo động đi!"
Đại Hạ vương không lên tiếng, Đại Tần vương thấy thế lại nói: "Chỉ tới Nam Nguyên, không được đến địa phương khác chạy loạn, còn về di tích. . . Nếu vạn tộc đạt được thì dốc sức giết chết, Nhân tộc đạt được thì cứ dựa vào cơ duyên. Lão Hạ, ngươi không có ý kiến gì chớ?"
"Không!"
Đại Hạ vương lạnh lùng đáp: "Có năng lực cướp đến tay thì sẽ là của họ, ta có thể có ý kiến gì."
Đại Tần vương không quản gì thêm, lại nói: "Lần này sẽ có không ít tam thế thân của Vĩnh Hằng tiềm nhập Nhân cảnh, cộng thêm việc trước đó tam thế thân của một số Vĩnh Hằng đã bị tượng đá đánh trọng thương, đây chính là cơ hội cho mọi người và cũng là cơ hội cho Hạ Long Võ. Mau triệu tập Tần Trấn, Chu Phá Long, Chu Phá Thiên, Ngưu Bách Đạo, Trình Mặc, Đường Càng, Ngô Long, Nguyên Hồng. . . Kêu họ tới Chư Thiên chiến trường chuẩn bị chứng đạo!"
Một hơi ông gọi hơn mười người, sau đó ông lại trầm giọng nói: "Nếu vạn tộc đặt tầm mắt ở Nhân cảnh, vậy lần này hãy thả Nhân cảnh ra cho chúng tới đánh! Dăm ba tên Vĩnh Hằng sẽ không đánh tan được Nhân cảnh đâu. Phàm là Nhân tộc, những kẻ bế quan, đi xa thì đều nên xuất quan trở về toàn bộ. Ai đang tọa trấn tiểu giới thì cũng mau chóng quay về cho ta.”
"Tám tôn Vĩnh Hằng bảo vệ Nhân cảnh, nghe theo hiệu lệnh của Đại Minh vương. Những người khác thì mau phân tán ra, hộ vệ người của mình chứng đạo."
Có người mở miệng hỏi: "Đại Tần vương, vì sao không chứng đạo cùng lúc? Làm vậy thì việc bảo vệ bọn họ cũng càng dễ dàng hơn."
Đại Tần vương thở dài một tiếng, "Được rồi, ta biết ý của ngươi! Cùng nhau chứng đạo, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết, cùng nhau tống táng. Đây không phải là việc không được, nhưng Nhân tộc không đánh cược nổi. Để Hạ Long Võ và Tần Trấn hấp dẫn càng nhiều người chú ý, phân tán lực lượng vạn tộc đi, hãy tách ra chứng đạo, lỡ như Hạ Long Võ chết rồi thì những người khác vẫn sẽ có hi vọng."
Dứt lời, ông lại nói: "Mấy người Hạ Long Võ, Tần Trấn, Chu Phá Long đều tách ra, những người khác thì cứ hai vị một nhóm tập hợp lại cùng nhau chứng đạo, quyết định như thế."
"Vậy hộ vệ thế nào?"
Đại Tần vương suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Ai có hậu duệ của mình thì hộ vệ cho người đó, không có thì tùy ý các ngươi, không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Long Võ và Tần Trấn sẽ tiếp nhận áp lực lớn hơn một chút, nhất là bên chỗ Hạ Long Võ có thể sẽ rất nguy hiểm!"
Nói đến đây, ông nhìn thoáng qua Đại Hạ vương, "Lão Hạ, ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta?"
Đại Hạ vương bình tĩnh đáp: "Ta có thể nói gì đây, ta biết ngươi muốn cho Nhân tộc nhiều thêm vài vị vô địch, thế nhưng ngươi kêu tất cả mọi người cùng tới chứng đạo, phân tán thực lực Vĩnh Hằng của Nhân tộc, như vậy xác suất chứng đạo thành công của Long Võ sẽ không đến một phần vạn, chẳng phải sao?"
Đại Tần vương yên lặng.
Nửa ngày sau ông mới gật đầu nói: "Phải, nếu một mình Hạ Long Võ chứng đạo, mọi người còn có thể dốc toàn lực bảo vệ hắn, hắn sẽ có cơ hội thành công lớn hơn một chút! Nhưng ta muốn mượn sức hắn, tranh thủ cơ hội cho nhiều người khác. . . Ta sẽ đích thân đi tới chỗ Hạ Long Võ, còn về phần Tần Trấn. . ."
Ông nhìn quanh một vòng, rồi nhìn về phía Diệt Tằm vương, "Vương Hổ, ngươi đi bảo hộ Tần Trấn đi, nếu không thể địch lại thì từ bỏ!"
Diệt Tằm vương phì cười, "Không đến mức ấy đi, lão Tần, nhất định phải lôi con trai mình ra làm gương làm gì! Ngươi cứ đi hộ vệ Tần Trấn đi, ta không đảm đương nổi trách nhiệm này đâu, ta sẽ đi theo lão Hạ, Hạ Long Võ có xác suất thành công không lớn, dù không hộ vệ thành công, để hắn bị người giết thì Lão Hạ cũng đã có chuẩn bị, không đến mức trách tội ta, đúng không?"
Đại Hạ vương nhìn ông ta, "Miệng ngươi thật thối!"
Diệt Tằm vương cười tủm tỉm: "Lời này tuy rất khó nghe, nhưng ta đã đi hộ đạo cho tôn tử của ngươi, ngươi lại không cảm tạ mà còn muốn mắng ta?"
Đại Hạ vương mặc kệ ông ta, quyết định rất nhanh: "Vậy để ta và Vương Hổ đi!"
"Quá ít!"
Đại Tần vương nhíu mày, "Chưa đủ! Bên chỗ Hạ Long Võ mới là mục tiêu chính của vạn tộc, ta cũng sẽ tới đó. Mặt khác, Cấm Thiên vương, Thiên Đúc vương, các ngươi hãy đi với ta, năm người chúng ta hộ đạo cho Hạ Long Võ, còn bên chỗ Tần Trấn. . ."
Ông nhìn chung quanh một lượt, quyết định: "Tần Trấn thì để hắn ở cùng Chu Phá Long chứng đạo. Lão Chu, ngươi đảm đương bọn họ!"
". . ."
Bốn phương thoáng chốc đều an tĩnh.
Đại Chu vương bình tĩnh hỏi: "Có phù hợp không?"
"Phù hợp!"
Đại Tần vương nhìn Đại Chu vương rồi nói: "Lão Chu, thực lực ngươi gần ngang với ta, có ngươi hộ đạo thì ta sẽ yên tâm!"
Đại Chu vương suy ngẫm chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Nếu như Phá Long và Phá Thiên thành công mà Tần Trấn lại thất bại thì thế nào?"
"Đó là số mệnh!"
Đại Tần vương bình tĩnh đáp: "Đây cũng là việc tự chúng nên tiếp nhận! Nếu như không muốn mạo hiểm thì hãy tìm tiểu giới mà chứng đạo, sẽ an toàn hơn nhiều."
Đại Chu vương không nói thêm gì nữa.
Đại Tần vương cũng không nói gì, đã nói đến mức này rồi thì Đại Chu vương cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ, ông ta sẽ phụ trách bên chỗ Chu Phá Long cùng Tần Trấn.
Bốn phía, một vài vị vô địch đều lặng yên suy nghĩ.
Đại Chu vương. . .
Nhân tộc có phản đồ.
Mà mục tiêu hoài nghi lớn nhất kỳ thật chính là Đại Chu vương.
Đại Chu vương cũng là lãnh tụ phái cầu hoà.
Lý niệm của ông là trước hết mặc kệ bên ngoài, tốt nhất đừng đi chứng đạo gây kích thích cho vạn tộc, hãy tu thân dưỡng tính chờ đợi Nhân tộc xuất hiện Văn Minh sư vô địch, mở ra cấm chế. Dĩ nhiên, việc này sẽ không đơn giản như vậy.
. . .
Chư Thiên chiến trường.
Liễu thành.
Trong Liễu thành rách nát, Hạ Long Võ lại tới đây.
Một lát sau, cửa mật thất mở ra, Liễu Văn Ngạn xuất hiện, Hạ Long Võ nhìn thoáng qua thì khẽ nhíu mày, "Sơn Hải đỉnh phong?"
"Ừm."
"Hơi yếu một chút."
Liễu Văn Ngạn cười bảo: "Không vội, ta biết chuyện Nhân cảnh rung chuyển rồi, di tích mở ra, Văn Mộ bia xuất hiện, ta không tới di tích tấn cấp Nhật Nguyệt thì không thích hợp!"
"Có thể chứ?"
"Được!"
Liễu Văn Ngạn vuốt râu, mỉm cười, "Không thành vấn đề. Yên tâm đi! Ngươi thì sao?"
"Chuẩn bị xong rồi."
Hạ Long Võ trầm giọng nói: "Ta ở đây sẽ không quản được Nhân cảnh! Thành cũng tốt, bại cũng được, chuyện bên kia, ta đều không có cách nào nhúng tay. Ta không biết nhị thúc của ta nghĩ như thế nào, hình như y có tính toán của riêng mình, ngươi giúp ta xem thử."
"Tên Tiểu Nhị này. . ."
Liễu Văn Ngạn phì cười, "Ta biết, bất quá ta cũng không quản được y, để xem sao đi."
Hạ Long Võ gật đầu, "Con trai của ta. . .” Y do dự một chút lại nói: “Thôi được rồi, hưởng phúc Hạ gia thì cứ thử xem vận khí đi!"
Rất nhanh, Hạ Long Võ hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Còn có một việc, chuyện Liễu gia bị diệt. . ."
Liễu Văn Ngạn giơ tay lên ngăn y lại, "Không nhắc về nó, mấy thứ ấy chờ sau này hãy nói!"
Liễu Văn Ngạn nhìn ra bên ngoài, cười khẽ: "Năm xưa ta đã gặp sư phụ ta ở đây, sau đó rời khỏi Liễu thành đi tới Nhân cảnh. Khi đó, Liễu thành có muôn người đổ xô ra đường vây xem, vây xem ta được Diệp Bá Thiên thu làm đồ đệ, tiền đồ vô lượng. . ."
"Danh tiếng của ta không nhỏ, nhưng mà cả đời này ta cũng không làm ra đại sự kinh thiên động địa gì, so với học sinh tiện tay nhặt được của ta thì ta còn chẳng bằng."
Liễu Văn Ngạn cảm khái một tiếng, lại nói: "Lần này ta trở về Nhân cảnh, thực lực cũng chỉ như vậy, chưa hẳn có thể làm được gì, thế nhưng có một số việc cũng nên chấm dứt. Ta sống cũng tốt, ngươi sống cũng tốt. . . Hi vọng còn có ngày gặp lại. Mong rằng ngươi không đến nỗi ngay cả người nhặt xác cũng chẳng có. Nếu ta sống sót thì ta sẽ đưa ngươi trở lại Đại Hạ phủ. Nếu ngươi sống sót, hi vọng ngươi có thể tới tìm ta, tiễn ta về Liễu thành, dù sao đây cũng là quê hương của ta!"
Hạ Long Võ gật đầu.
Y không nói thêm gì.