Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1751 - Chương 1751: Đệ Nhất Nhân Của Đa Thần Văn Hệ (1)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1751: Đệ Nhất Nhân Của Đa Thần Văn Hệ (1)
 

Ngoại thành Nam Nguyên.

Trong một tòa đại điện mới nổi, có người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: "Liễu Văn Ngạn? Tên thiên tài tàn phế kia ư? Tướng quân, vì sao nói Liễu Văn Ngạn mới là đệ nhất nhân của đa thần văn đương thời? Ta đã xem qua tư lịch của ông ấy, đúng thế, tại thời đại 50 năm trước, thiên phú của ông ấy chính xác là rất mạnh, nhưng ngay cả lúc đó, ông ta còn chưa đột phá Đằng Không, bây giờ mọi chuyện đã khác rất nhiều. Có phải mọi người thần thánh hóa Liễu Văn Ngạn rồi không?"

Những người trẻ tuổi này có kẻ đến từ đa thần văn hệ tiểu giới, có rất nhiều người thì là do đại phủ bí mật bồi dưỡng, có Chiến giả cũng có Văn Minh sư.

Bấy giờ, Liễu Văn Ngạn vừa mới tiến vào Chư Thiên phủ, tin tức đã bay loạn khắp nơi.

Trong miệng một số lão bối, Liễu Văn Ngạn năm xưa còn chưa bước vào Đằng Không đều sắp thành thần bảo.

Mà trong đó, thậm chí bao gồm cả một vài cường giả Nhật Nguyệt cảnh.

Một gia hỏa còn chưa Đằng Không đã phế đi 50 năm, gần đây chỉ dựa vào việc tự bạo thần văn của Diệp Bá Thiên mới may mắn bò lên được đến Sơn Hải đỉnh phong, ông ta thì tính là tuyệt thế thiên tài kiểu gì?

Sao có thể coi là đệ nhất nhân của đa thần văn hệ?

Trong mắt mọi người, mấy người Hồng Đàm, Triệu Minh Nguyệt đều vào Nhật Nguyệt còn chưa nói, Hồng Đàm trẻ hơn Liễu Văn Ngạn mà lại còn dựa vào chính mình tấn cấp Nhật Nguyệt. Lão phế vật Liễu Văn Ngạn dựa vào ngoại lực mới lên tới Sơn Hải thì tính là đệ nhất nhân gì chứ?

Họ không hiểu.

Cũng cảm thấy mọi người đã quá đề cao người này.

Trên đại điện, vị Nhật Nguyệt tuổi tác không tính quá lớn khẽ cười, hỏi ngược lại: "Ông ta có phải đệ nhất nhân hay không. . . Còn phải hỏi sao?"

". . ."

Ý gì?

Có vài người thật sự không hiểu.

Liễu Văn Ngạn sao có thể coi là đệ nhất nhân?

Vị Nhật nguyệt nọ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía mọi người, cuối cùng ông trực tiếp lấy một viên thần văn Nhật Nguyệt ra, tùy ý ném đến trước mặt một thiên tài Lăng Vân cảnh, thản nhiên nói: "Đặt vào biển ý chí đi!"

"Đại nhân. . . Cái này. . ."

Thiên tài Lăng Vân kia từ chối: “Thần văn của ngài rất mạnh, ta không làm được, sẽ no bạo biển ý chí mất."

". . ."

Bốn phía chợt lâm vào an tĩnh.

Giống nghĩ mới nghĩ tới điều gì.

Đương nhiên, có mấy tên đần chẳng hiểu gì hết, vội hỏi: "Tướng quân, việc này có liên quan tới chuyện Liễu Văn Ngạn là đệ nhất nhân sao?"

Vị Nhật nguyệt nọ đều không còn gì để nói.

Ở đâu ra tên đần độn này thế?

Y thấy lòng thật mệt mỏi, dứt khoát đáp: "Ta là Nhật Nguyệt tam trọng."

". . ."

Đã nói tới vậy nhưng mấy tên não tàn không linh hoạt vẫn chẳng hiểu mô tê gì.

Lúc bấy giờ, trong đám người có một thanh niên thở dài một tiếng, mở miệng giải thích: "Ý của đại nhân chúng ta đã hiểu! Nếu là vậy thì quả là đáng tiếc, nếu năm đó Liễu Văn Ngạn không bị xem như người thừa kế thì có lẽ sau khi bước vào Đằng Không, rất nhanh thôi ông ấy liền có thể bước vào Sơn Hải Nhật Nguyệt, đúng không?"

Giờ phút này, cường giả Nhật Nguyệt cảnh mới thấy tâm tình khá hơn, còn tốt, không phải tất cả mọi người đều là đồ ngu, y gật đầu, "Đúng! Quả nhiên vẫn là Văn Minh sư có đầu óc hơn. Mọi người luôn nói ông ta chỉ là Văn Minh sư dưỡng tính thì sao có thể làm đệ nhất nhân? Dưỡng tính a... các ngươi cũng biết là dưỡng tính mà!"

Y liếc qua mấy tên ngu xuẩn, các ngươi cũng biết người ta còn chưa tới Đằng Không.

Nhưng không ngẫm lại xem, Diệp Bá Thiên là cảnh giới gì?

Chuẩn vô địch, là nhân vật có thể giết vô địch.

Vậy thì rốt cuộc thần văn của Diệp Bá Thiên mạnh tới cỡ nào?

51 năm sau khi Diệp Bá Thiên chết, Tô Vũ tùy ý phát nổ một viên thần văn thôi cũng đã đủ để thủ tiêu vài vị Nhật Nguyệt tứ trọng ngũ trọng, Liễu Văn Ngạn phát nổ thì có thể giết chết Tử Linh Nhật Nguyệt lục thất trọng.

Mà năm đó Diệp Bá Thiên lưu lại rất nhiều thần văn, không chỉ mỗi một cái.

Vậy thần văn của ông ấy rốt cục mạnh đến mức nào?

Có lẽ mạnh đến nỗi Nhật Nguyệt thông thường đều không dám dung hợp.

Đương nhiên, thần văn của Liễu Văn Ngạn cùng Diệp Bá Thiên hết sức phối hợp, đây là điểm then chốt, thế nhưng dù có độ thích hợp tương xứng, nhưng ngươi chỉ là dưỡng tính, ngươi thử dung hợp thần văn Nhật Nguyệt xem?

Đừng nói Lăng Vân, Sơn Hải cũng chẳng dám.

Y là Nhật Nguyệt tam trọng, vừa rồi cụ hiện một viên thần văn để thiên tài Lăng Vân thu vào biển ý chí, đối phương còn chẳng dám, sợ phát nổ biển ý chí.

Vậy Liễu Văn Ngạn thì sao?

Người hiểu rõ, trong lòng tự nhiên sẽ sáng tỏ.

Người không hiểu, không trải qua việc này thì vĩnh viễn không thấu.

Đầu óc không đủ cũng không cần thiết nói rõ lí do.

Phía dưới, có người cũng nghĩ thông suốt, trước đó bọn hắn không để mắt đến điểm này, hiện tại liền rung động thốt lên: "Đại nhân, nói như vậy. . . khi đó cường độ biển ý chí của ông ta có khả năng đã tiếp cận Lăng Vân thậm chí là Sơn Hải sao?"

Tướng lĩnh Nhật Nguyệt gật đầu, "Khả năng này rất lớn! Dĩ nhiên, cụ thể như thế nào thì không phải người trong cuộc sẽ rất khó biết. Bất quá đơn thần văn hệ kiêng kị Liễu Văn Ngạn, vạn tộc kiêng kị Liễu Văn Ngạn là sự thật. Năm ấy quả thực là ông ta thiên tư tung hoành. Đáng tiếc thành bởi Ngũ Đại, bại cũng bởi Ngũ Đại!”

“Chính vì Ngũ Đại mà Liễu Văn Ngạn bị vạn tộc biết đến, cũng chính vì Ngũ Đại mà Liễu Văn Ngạn bị phế đi ở thời kỳ vàng son. Nhưng dù đã phế đi 50 năm, đa thần văn hệ vẫn luôn chờ ông ấy trở về!"

Vị Nhật Nguyệt này cảm thán: "50 năm trước, ông ấy lựa chọn kế thừa thần văn của Diệp Bá Thiên, không lựa chọn tự mình tiếp tục đi, điều này đã khiến cho người ta thổn thức. Có người cảm thấy Liễu Văn Ngạn đang chiếm tiện nghi, có người cảm thấy ông ấy bị thua thiệt, không có thần văn của Diệp Bá Thiên, có lẽ bản thân Liễu Văn Ngãn cũng sẽ tới mức độ này! Tối thiểu nhất thì cũng phải là Nhật Nguyệt trung kỳ, thiên phú của ông ta mạnh hơn Hồng Đàm nhiều."

"Năm xưa, Liễu Văn Ngạn chiếm lĩnh hạng nhất không suy suyển, Hạ Vân Kỳ thứ hai, Triệu Minh Nguyệt thứ ba, Hồ Bình thứ tư, Hạ Hầu gia thứ năm. . . Đây là Bách cường bảng của Đại Hạ Văn Minh học phủ năm đó!"

"Cái gì?" Có người bất ngờ, "Hạ Hầu gia?"

"Đúng vậy."

Cường giả Nhật Nguyệt tựa hồ nhớ lại cái gì đó, mỉm cười kể: "Khi đó Đại Hạ Văn Minh học phủ là chốn đỉnh phong! Chư thiên vạn giới đều phải chú mục. Thiên tài của Đại Hạ Văn Minh học phủ chính là thiên tài của chư thiên, là thiên tài của Nhân cảnh. Tuyệt thế thiên tài."

"Khi Ngũ Đại còn sống, những người này phong quang vô hạn, trước khi Ngũ Đại sắp chứng đạo thì chính là thời kỳ đỉnh phong của bọn họ."

"Mấy vị như Hạ Vân Kỳ có mạnh hay không ư? Dĩ nhiên rất mạnh, không mạnh thì làm sao có năng lực kế thừa thần văn Nhật Nguyệt?"

"Hồng Đàm. . . Ông ta luôn nói chính mình là phế vật, lời này cũng không phải khiêm tốn. Tại thời đại ấy, ông ta đích thật chính là phế vật. Thậm chí tất cả mọi người còn thấy kinh ngạc, không rõ tại sao Ngũ Đại lại nhận Hồng Đàm làm đồ đệ. Sau này mọi người mới hiểu, bàn về khả năng nhẫn nhịn thì Hồng Đàm còn giỏi chịu đựng hơn đám Liễu Văn Ngạn nhiều. . ."

Vị tướng lĩnh này thổn thức, nói ra những lời khiến thế hệ trẻ rung động.

Hồng Đàm. . . là vị phế nhất?

Hạ Hầu gia xếp thứ năm, mà Hạ Hầu gia hiện tại đã là Nhật Nguyệt bát trọng!

Mấy vị xếp trên y bây giờ có ba người mới bước vào Nhật Nguyệt, Liễu Văn Ngạn hạng nhất thì vẫn còn đang ở bước Sơn Hải.

Điều này đại biểu cái gì?

Đương nhiên, Hầu gia là thân thể đạt đến Nhật Nguyệt bát trọng, mà y còn là nhân vật lưng tựa Hạ gia, cũng đừng quên, nếu Diệp Bá Thiên không chết, bọn họ sẽ có vô địch, Hạ Vân Kỳ kỳ thật cũng là người của Hạ gia.

Như vậy, nếu như mấy người kia không phế đi, có lẽ hiện tại thực sự có người đã có thể chạm tới cảnh giới Nhật Nguyệt cửu trọng?

Lúc này, dù là mấy tên IQ thấp thì cũng đã tỏ tường.

Tướng quân Nhật Nguyệt tiếp tục nói: "Đây là lí do vì sao mọi người nói Liễu Văn Ngạn là đệ nhất nhân! Thiên tài chính là thiên tài, cái danh tuyệt thế không phải do mọi người thổi phồng, nếu ngươi là dưỡng tính lại có thể dung hợp thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong thì ngươi cũng sẽ là tuyệt thế thiên tài!"

Dù bây giờ y đã là Nhật Nguyệt thì y cũng phải thừa nhận Liễu Văn Ngạn có thiên phú rất mạnh, mạnh hơn y, mạnh hơn tất cả mọi người.

Y phải thừa nhận, nếu không phải đối phương phế đi 50 năm, thì hiện tại hẳn là ông ta có thể dễ dàng treo mình lên mà đánh.

Đây chính là khoảng cách.

Hạ Long Võ có thể trong thời gian thật ngắn bước vào chuẩn vô địch, nhưng phải biết, danh tiếng Liễu Văn Ngạn còn lớn hơn cả Hạ Long Võ.

Đại Hạ vương tự mình tọa trấn nhiều năm tại Nam Nguyên để bảo hộ ông ta, không đơn thuần chỉ là vì bảo hộ thần văn của Diệp Bá Thiên, nếu là vậy, Đại Hạ vương hoàn toàn có thể đợi Liễu Văn Ngạn bị người giết rồi đi thu hồi những thần văn kia.

Thần văn. . . Chưa hẳn đã quan trọng bằng Liễu Văn Ngạn.

Bình Luận (0)
Comment