"Đệ nhất nhân của đa thần văn hệ?"
Giờ phút này, Tô Vũ đang lăn lộn khắp nơi tìm kiếm Nguyên Thủy giáo chủ cũng thu vào tin tức, hắn nói: "Một vị Sơn Hải mà được tính là người đứng đầu? Đa thần văn hệ bi thảm vậy sao?"
Huyền Giáp liếc mắt nhìn hắn, không thèm lên tiếng.
Bên cạnh, Cự Lực giáo chủ lại nhịn không được phản bác: "Ông ta đúng là đệ nhất nhân mà. Dưỡng tính mà bao hàm được thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong, còn là rất nhiều miếng, ngươi thử làm ta xem?"
Tô Vũ không nói gì.
Ta thử thì thử được thôi, làm sao hả?
Nhưng khi ta dưỡng tính lại không có thần văn mạnh như thế cho ta kế thừa, không chừng ta còn đánh tan hết thần văn của Ngũ Đại nữa kìa, sách họa màu vàng kim của ta có lẽ là thần văn vô địch, ngươi có sợ hay không?
Khi còn bé ta đã có sách họa rồi, lúc ấy ta còn chưa tới dưỡng tính đâu.
Được rồi, không ăn giấm lão Liễu nữa.
Biển ý chí của Liễu lão sư đích xác là rất mạnh, Tô Vũ từng vào trong quan sát, thật sự rộng lớn như biển cả, so với Nhật Nguyệt thông thường thì khẳng định là mạnh hơn hẳn.
Bây giờ ngẫm lại, hơn 50 năm trước, Liễu lão sư đã có thể kế thừa như vậy, quả thực là rất lợi hại.
Bất quá Tô Vũ cảm thấy khả năng cao là có quan hệ với Ngũ Đại.
Dù Liễu lão sư có thiên phú mạnh hơn nữa thì cũng không đến mức dưỡng tính liền uẩn dưỡng được biển ý chí Nhật Nguyệt, có thể là do ông từng được Ngũ Đại cưỡng ép mở rộng. Điều này khó mà xác định, sau này hỏi thử liền biết.
Cự Lực thấy hắn không lên tiếng, cuối cùng đã lật ngược một ván nên lòng hơi thoải mái chút đỉnh!
Ngươi chỉ là Nhật Nguyệt sơ kỳ, thế mà khẩu khí lớn đến đáng sợ!
Suốt ngày sai sử chúng ta, nếu không phải do ta mới đến nên chưa quen thân với Liệp Thiên các, bằng không thì ta đã sớm cho ngươi một bàn tay.
Lúc này, Huyền Giáp bỗng lên tiếng: "Huyền Cửu, nếu tìm không thấy thì trước hết chúng ta hãy trở lại Nam Nguyên đi. Liễu Văn Ngạn sắp về rồi, một khi ông ta tấn cấp Nhật Nguyệt. . . Không, khả năng là chưa đợi ông ta tấn cấp thì Nam Nguyên đã hỗn loạn!"
Lòng Tô Vũ hơi động, "Cứ tìm tiếp đi, Liễu Văn Ngạn muốn đến Đại Hạ phủ thì tối thiểu cũng phải một hai ngày nữa mới được. . ."
Huyền Giáp cắt ngang: "Ta chỉ sợ ông ta không đến được, có đến thì cũng không tiến vào được nội thành Nam Nguyên!"
"Ý của trưởng lão là?"
"Ngươi cảm thấy vạn tộc và các đại phủ khác của Nhân tộc sẽ nguyện ý để vị đệ nhất nhân này tiến vào di tích sao? Đây là di tích Văn Minh sư, Liễu Văn Ngạn lại có thiên phú kinh người, nếu Văn Mộ bia trực tiếp nhận chủ thì làm sao bây giờ?"
Tô Vũ bĩu môi, không cho là đúng, "Không đến mức đó đâu. Ông ta ở Nam Nguyên 50 năm cũng không thấy Văn Mộ bia nhận chủ, bây giờ lại tự dưng chủ động nhận chủ rồi?"
"Vậy thì khó nói, có lẽ lúc ấy còn chưa tới thời điểm."
Tô Vũ hiểu ý của Huyền Giáp, tốt nhất là nên quay về xem một chút, tránh cho Liễu Văn Ngạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Liễu Văn Ngạn trở về, bên cạnh chỉ mang theo Liễu gia Đại bá vừa khôi phục thực lực Nhật Nguyệt.
Thực lực này hiện tại không đáng chú ý.
Còn nữa, tên vô địch phản bội kia vẫn còn một số cường giả dưới trướng, ai nói nhất định phải chờ Liễu Văn Ngạn đến Nam Nguyên, tấn cấp Nhật Nguyệt rồi thì mới giết ông?
Lúc này giết Liễu Văn Ngạn chẳng lẽ không dễ dàng hơn nhiều à?
Đồ đần mới kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Vũ cũng nghĩ đến điểm này, thế nhưng hắn là người Liệp Thiên các, không thể lỗ mãng mà quyết định đi tìm Liễu Văn Ngạn được.
Tô Vũ ra vẻ phản bác: "Dù sao cũng đang ở Nhân cảnh, nào có ai to gan dám giết người như vậy? Trước kia còn có Vạn Tộc giáo, hiện tại chư vị Vạn Tộc giáo đều là người một nhà, Nhân cảnh vẫn coi như an toàn!"
Đám Cự Lực nghe vậy thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, lời ngươi nói thật giống như bọn ta ôm tội ác tày trời vậy!
Được rồi, không phủ nhận trước đây đúng là tội ác tày trời.
Nhưng mà Huyền Cửu ngươi thì tốt hơn bọn ta chỗ nào?
Mấy ngày trước không phải chủ động đi giết người thì sẽ là trên đường đi tùy tiện giết người.
Cũng chỉ có hiện tại đang bận truy tung Nguyên Thủy giáo chủ nên mới đỡ hơn một chút.
Mà lúc này, Tô Vũ bỗng hơi ngẩn ra rồi nói: "Kì quái, hình như điểm bảng trên người Kỷ Hồng đang di chuyển về hướng Chư Thiên phủ."
Tình huống gì đây?
Lòng Tô Vũ khẽ động, vội bảo: "Đi, tới Chư Thiên phủ, xem thử đệ nhất nhân đa thần văn hệ Nhân tộc, thuận tiện xem có thể bắt được tên Nguyên Thủy kia hay không!"
"Vâng!"
Một đám người cấp tốc phóng đi. Ở đây đều là Nhật Nguyệt cảnh, bạch diện Sơn Hải cảnh hậu kỳ cũng không được mang theo.
Một đám Nhật Nguyệt coi như cực kỳ cường hãn.
Hung hăng càn quấy vượt ngang đại phủ, chỉ cần không trực tiếp xông vào phủ thành thì những đại phủ kia đều không muốn quản.
Hơn hai mươi vị Nhật Nguyệt, trong đó có nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ, một khi bùng nổ chiến đấu thì có lẽ đại phủ đều sẽ bị đánh tan tác.
Vừa nhìn liền biết, có thể là đám người Liệp Thiên các do Huyền Cửu dẫn đầu.
Không có chuyện gì thì cũng không cần cố ý đi trêu chọc.
Trái với cảm giác lâng lâng sung sướng của đám Ngân Dực và Cự Lực, đối với chuyện này, Tô Vũ không hề cảm thấy tự hào mà chỉ cảm thấy phiền muộn, ở Nhân tộc có một vài đại phủ thật sự quá vô dụng.
Mẹ nó, hai mươi mấy vị Nhật Nguyệt thì làm sao?
Ngay tại cửa nhà người thì ngươi cứ đánh đi!
Người ta phách lối ở cửa nhà ngươi như vậy mà ngươi cũng không dám hó hé, quả nhiên, so với những vị vô địch khai phủ mấy trăm năm trước thì đã kém đi rất nhiều.
Dĩ nhiên hắn cũng không ngu ngốc mà đưa người tới lượn lờ trước cổng nhà Đại Tần phủ, tới đó thì chắc chắn sẽ bị đánh.