Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1753 - Chương 1753: Nhật Nguyệt Đại Chiến

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1753: Nhật Nguyệt Đại Chiến
 

Ngay lúc Tô Vũ đang dẫn người đi tới Chư Thiên phủ.

Ở Chư Thiên phủ, Diệp Hồng Nhạn đang hộ tống Liễu Văn Ngạn, lần này Đại Hạ phủ thật sự không rút ra được người nào tới.

Diệp Hồng Nhạn lo ông gặp nguy hiểm nên quyết định tự mình hộ tống ông đi tới Nam Nguyên.

Trên đường đi.

Liễu Văn Ngạn ôn tồn lễ độ, nụ cười tựa như gió xuân một mực dào dạt ở trên mặt.

"Cô nãi nãi, không có chuyện gì đâu, đi đường mà thôi, còn làm phiền ngài tới đón ta."

Cô nãi nãi, xưng hô thế này là không sai.

Tô Vũ không ở đây nên không nghe thấy, bằng không thì hắn sẽ nhào vào gọi mấy tiếng sư nương, hắn từng gọi rồi, vị này là phu nhân của Ngưu Bách Đạo, hắn gọi một tiếng sư nương thì cũng hợp tình hợp lẽ.

Nếu lại tính toán theo phong-cách-của-Tô-Vũ, vậy hắn và Diệp Bá Thiên sẽ là cùng một thế hệ.

Cùng thế hệ với Diệp Bá Thiên, miễn cưỡng còn có thể chiếm chút tiện nghi, sẽ được gọi Vạn Thiên Thánh một tiếng ‘cháu trai’. . . Dĩ nhiên, trên danh nghĩa thì Vạn Thiên Thánh là sư đệ của Diệp Bá Thiên, thế nhưng trên thực tế là sư chất. Nếu tính như vậy thì bối phận của Hạ Long Võ sẽ quá thấp, y chính là đại tôn tử của Tô Vũ. . .

Bất quá, Tô Vũ còn quý mạng mình lắm, hắn sợ chết nên sẽ không dám làm như vậy.

Một tiếng cô nãi nãi khiến Diệp Hồng Nhạn nghĩ đến rất nhiều việc, bà nhịn không được thở dài, "Năm đó, khi Bá Thiên mang ngươi về, ngươi vẫn còn trẻ trung như vậy, nháy mắt, ngươi cũng lớn rồi."

Liễu Văn Ngạn mỉm cười, đáp: "Đó là do cô nãi nãi quá trẻ."

"Cái miệng này của ngươi thật là ngọt!" Diệp Hồng Nhạn bật cười, "Cũng là dựa vào cái miệng này mới lừa gạt được mấy nha đầu kia. . ."

Liễu Văn Ngạn bất đắc dĩ đáp: "Cô nãi nãi, đó không phải nha đầu, đều cao tuổi cả rồi, ở đâu ra nha đầu nữa. Nếu mà khi xưa bọn ta kết hôn sinh con thì cháu trai cháu gái đều thành niên cả rồi đó!"

Diệp Hồng Nhạn có chút thổn thức, rất nhanh lại cười nói: "Vẫn còn cơ hội mà, Bá Thiên cô độc cả đời, đến chết cũng không lưu lại cho Diệp gia chút gì, nhưng ngươi còn trẻ, còn có cơ hội. . ."

Liễu Văn Ngạn mỉm cười, không nói lời nào.

Diệp Hồng Nhạn vội nói tiếp: "Đừng sợ cũng đừng lo lắng! Đây là Nhân cảnh, không phải Chư Thiên chiến trường. Ta đã thông tri kêu lão Ngưu trở về, cao tuổi rồi, chứng đạo làm gì, lãng phí cơ duyên. Ta gọi ông ấy trở về chiếm lấy di tích cho ngươi. Lần này, Văn Minh phủ đệ mà vào tay thì ngươi sẽ có được hai vật gánh chịu, cộng thêm Văn Mộ bia nữa, có lẽ ngươi sẽ mau chóng tiến vào chuẩn vô địch. Còn chuyện chứng đạo thì đừng nóng vội, từ từ sẽ đến."

"Cô nãi nãi, không dễ dàng như vậy đâu, đừng làm trễ nải Ngưu phủ trưởng, ngài ấy muốn chứng đạo chính là việc lớn."

Diệp Hồng Nhạn gạt đi: "Chứng đạo? Ông ta không có cơ duyên này. Thật sự có cơ duyên thì năm xưa đã không phải là Đại Minh vương chứng đạo mà là ông ta. Lúc còn trẻ, cơ duyên còn không đủ, huống chi hiện tại cao tuổi rồi."

Nếu vận khí Ngưu Bách Đạo tốt hơn thì ông đã sớm chứng đạo.

Làm gì cần phải đợi đến hôm nay.

Vả lại hiện tại vẫn còn thiếu nhiều thứ lắm, chưa chắc ông đã tìm được vật gánh chịu thứ hai, hơn nữa không bắt được tam thế thân thì chứng cái cọng lông.

Đứng xem người ta chứng đạo thì còn được.

Lần này người đi chứng đạo không ít.

Nhưng có kẻ hiện tại vẫn chưa có vật gánh chịu, không chừng cuối cùng còn phải chờ đợi vô địch đại chiến. Một khi xảy ra đại chiến Vĩnh Hằng, có vô địch ngã xuống hoặc là tam thế bỏ mình thì sau đó mới có thể mượn cơ hội ấy chứng đạo, đây cũng là một phương thức chúng đạo thường gặp.

Vật gánh chịu là chí bảo, đều phải dựa vào tranh đoạt.

Trong Văn Minh phủ đệ có vật gánh chịu, cho nên chắc chắn vô số người muốn ùa tới chiếm đoạt, đoạt xong có lẽ sẽ có gia hỏa chẳng buồn đi ra Chư Thiên chiến trường, mà là ở ngay tại Nhân cảnh để chứng đạo.

Đang nghĩ ngợi, Diệp Hồng Nhạn bỗng khựng lại, quát lên một tiếng lớn: "Bọn chuột nhắt phương nào dám to gan lớn mật!"

Một thanh trường kiếm xuyên qua hư không.

"Giết!"

Đứng thấy Diệp Hồng Nhạn là nữ nhân, bà cũng là hạng người sát lục quả quyết. Trong nháy mắt bà đã điều khiển trường kiếm tiến vào hư không.

"Văn Ngạn, các ngươi cẩn thận!"

Diệp Hồng Nhạn dặn dò một câu, người đã biến mất, bà biết chắc những kẻ này muốn dụ bà rời đi, nhưng bà không đi không được. Nếu không đi, một khi chiến đấu ở đây thì bà chỉ sợ Liễu Văn Ngạn không thể thừa nhận chấn động.

"Cô nãi nãi cẩn thận!"

Liễu Văn Ngạn hét với lên, chân mày cau lại.

Bên cạnh, Liễu gia Đại bá đã lấy ra thanh Địa binh, lần trước món đồ này đã được Tô Vũ chữa trị rất tốt, ông hết sức cảnh giác, một bộ đằng đằng sát khí quan sát chung quanh,

Liễu gia thổ phỉ. . . Khụ khụ, là xuất thân từ Kền Kền.

Kền Kền, chính là những người nhặt xác trên Chư Thiên chiến trường, nên không có mấy ai hiền lành. Kỳ thật Liễu Văn Ngạn cũng vậy, từ bé ông đã tới Đông Liệt cốc nhặt xác rồi, sau này đi theo Diệp Bá Thiên nên mới tỏ vẻ ôn tồn lễ độ mà thôi.

Lúc bấy giờ, Liễu đại bá vững vàng hộ đạo, ông trầm giọng nói: "Đi, mau chóng tới Nam Nguyên, lần này Hạ gia sẽ không cử được ai đến bảo vệ ngươi đâu!"

Không phải không cử mà là thật sự tới không được.

Đại Hạ phủ cần được bảo vệ, Nam Nguyên cũng phải đối mặt với nhiều cường giả, nếu còn phân tán người ra thì sẽ rất phiền toái.

Chặng đường trở về lần này khó hơn tưởng tượng nhiều.

Liễu Văn Ngạn gật đầu, ông cũng không chậm trễ, cấp tốc phá không rời đi.

Vù!

Trong hư không, một thanh đại phủ nện xuống, ầm ầm vang dội, Liễu đại bá cầm đại đao lên, bổ mạnh xuống!

"Liễu Hào, ngươi không ngăn nổi đâu, mau chạy đi thì còn có một con đường sống, Liễu Văn Ngạn chắc chắn phải chết!"

Trong hư không, một tôn Ma Thần bước ra.

Cường giả đến từ vạn tộc!

Chặn giết Liễu Văn Ngạn!

Hai mắt Liễu gia Đại bá đỏ lên, "Là ngươi!"

Tên Ma Thần kia lạnh lùng nói: "Là ta!"

"Giết!"

Oanh!

Đại chiến bùng nổ, nơi xa, Diệp Hồng Nhạn cũng quát chói tai không ngừng, sát khí ngút trời.

Ầm ầm!

Từng đợt tiếng nổ vang rền rúng động, Liễu Văn Ngạn không lên tiếng, ông cấp tốc phá không, tiếp tục tiến lên.

"Đường này không thông."

Phía trước, một bàn tay xòe ra bao trùm tới.

"Phá!"

Liễu Văn Ngạn quát lên, không dùng rìu nữa mà là một thanh kiếm, một kiếm giết ra. Phầm phập, bàn tay khổng lồ xuất hiện một vết máu.

"Ha."

Tên Nhật Nguyệt cản đường nháy mắt đã hiển hiện chân thân, lạnh lùng nói: "Tuyệt đỉnh thiên tài của đa thần văn hệ quả nhiên bất phàm. Sơn Hải cỏn con thế mà có thể phá thân thể Nhật Nguyệt của ta."

Liễu Văn Ngạn phì cười, "Sơn Hải cỏn con? Khẩu khí cũng không nhỏ!"

"Giết!"

Tên kia quát lên, có điều Liễu Văn Ngạn lại cấp tốc trốn chạy, hư không nứt ra, ông có một viên thần văn có thể phá toái hư không trong nháy mắt, sau đấy truyền tống hơn ngàn mét.

"Ngươi muốn chạy sao?"

"Muốn giết ngươi đâu chỉ có chúng ta!"

Sau lưng, gã Nhật Nguyệt cười lạnh, kẻ muốn giết Liễu Văn Ngạn nhiều lắm, không chỉ vạn tộc, mà ngay cả Nhân tộc cũng có vô số người muốn giết ông.

Ngươi muốn đi kế thừa di tích?

Liễu Văn Ngạn, ngươi nghĩ nhiều rồi.

"Chết đi!"

Vào lúc này, ở nơi xa, Diệp Hồng Nhạn bạo hống một tiếng, phập, bà trực tiếp đâm một kiếm giết chết một tôn Nhật Nguyệt thất trọng đỉnh cấp ngay tại chỗ.

Nhật Nguyệt rơi vỡ!

Diệp Hồng Nhạn toàn thân tắm máu, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, bà điên cuồng chạy về phía Liễu Văn Ngạn, giận dữ hét: "Các ngươi dám! Năm đó giết cháu của ta, hôm nay mà muốn đụng tới Văn Ngạn, các ngươi phải bước qua xác ta trước đã!"

Cháu của bà bị giết, truyền nhân duy nhất của Diệp gia đã bị giết.

Vì việc này mà bà u sầu suốt mấy mươi năm, bây giờ, truyền nhân của cháu bà muốn trở về Nam Nguyên, thế mà ngay tại Nhân cảnh lại bị người chặn giết, bà tuyệt đối không cho phép.

Bốn phương chấn động.

Diệp Hồng Nhạn đã giết chết một vị Nhật Nguyệt thất trọng?

Nhanh như vậy?

Dù Diệp Hồng Nhạn đã trọng thương, nhưng dễ dàng giết chết một vị Nhật Nguyệt thất trọng như thế cũng đủ làm cho tất cả mọi người phải rung động.

Thật mạnh!

Nữ nhân này mạnh đến thế sao?

Bình Luận (0)
Comment