Diệp Hồng Nhạn trong nháy mắt lại giết tới, gã Nhật Nguyệt trước đó vây giết Liễu Văn Ngạn không nói hai lời, lập tức lẻn vào hư không, cấp tốc trốn chạy.
Mà Diệp Hồng Nhạn thì lại hết sức điên cuồng, thê lương gào thét một tiếng.
Một giọt tinh huyết nổ tung, hư không ầm ầm rung động, trong nháy mắt bà đã xuất hiện trước mặt tên Nhật nguyệt kia. Kẻ này không thể ngăn nổi Liễu Văn Ngạn, rõ ràng cũng không phải quá mạnh, bây giờ gã đã bị Diệp Hồng Nhạn tóm được, một kiếm xuyên thủng đầu, trực tiếp phá vỡ biển ý chí.
Ầm ầm!
Lại lần nữa có một vòng trăng lưỡi liềm rơi vỡ, Diệp Hồng Nhạn cũng càng thụ thương nặng hơn, nhưng bà chẳng bận tâm, giết xong liền nhanh chóng phá hư không, vội vã lao về bên người Liễu Văn Ngạn.
Mà Liễu Văn Ngạn hiện tại đang bị một vị Nhật Nguyệt tứ trọng cảnh đánh cho mình đầy thương tích, thế nhưng ông có thần văn của Diệp Bá Thiên nên vẫn có thể gắng gượng cầm cự.
Gã Nhật Nguyệt đang đánh, mắt thấy Diệp Hồng Nhạn điên cuồng phóng về đây thì hốt hoảng, vội vã trốn chạy.
Lúc này Diệp Hồng Nhạn không thèm truy sát, bà nắm lấy Liễu Văn Ngạn bay nhanh về chỗ Liễu gia Đại bá bên kia, quát lớn: "Đi, nhanh lên!"
Vừa gọi người, vừa nhỏ máu.
Bà đã thụ thương rất nặng.
Còn may tên Ma Thần cản đường ban nãy đã trốn chạy, không dám dây dưa thêm, Liễu đại bá cũng toàn thân tắm máu, cấp tốc trở về, ông vừa ho ra máu vừa nói: "Đi, Diệp tướng quân, ta sẽ chặn hậu, bà hãy mang Văn Ngạn rời đi. . . Liễu gia ta xin ghi ân tình!"
Liễu gia đã không còn nữa.
Sắc mặt Liễu đại bá lộ vẻ chết chóc, lần này là cơ hội của cháu ông, đi đến Nam Nguyên, tấn cấp Nhật Nguyệt, cháu của ông chắc chắn sẽ có khả năng quét ngang chư thiên, báo thù cho Liễu gia.
Liễu Văn Ngạn đã được Diệp Hồng Nhạn tóm lấy, thấy thế thì thầm thở dài, xem ra, ông chỉ có thể cưỡng ép tấn cấp Nhật Nguyệt ngay lúc này.
Tấn cấp thế nào cũng như nhau cả, ông muốn tấn cấp vốn dĩ chẳng cần phải dựa vào Văn Mộ bia gì đó.
Đừng có đùa, thứ đồ chơi kia ông đã chơi vô số lần rồi, nào có chỗ tốt gì đâu.
Dù kế hoạch của Hạ gia ông cũng không quá rõ ràng, bao gồm cả chuyện về Văn Mộ bia hay di tích, thế nhưng ông biết thứ kia khẳng định liên quan tới Tô Vũ, rõ ràng trước đây là Tô Vũ đang giữ nó.
Còn chuyện làm sao nó lại xuất hiện ở Đại Hạ phủ thì ông không biết. Lúc còn ở Chư Thiên chiến trường, ông có nghe tin Tô Vũ mới ra tay mấy lần gần đây, mấy hôm trước còn cực kỳ sôi nổi ra ngoài giết chóc, có lẽ là Hạ gia tới đó mượn về.
"Đại bá, cùng đi thôi!"
Liễu đại bá còn muốn nói điều gì, Liễu Văn Ngạn đã quát: "Cùng đi, đừng chậm trễ thời gian, sẽ còn người mạnh hơn xuất hiện!"
"Được!"
Ba người không nói gì thêm, cấp tốc độn không tiến về Nam Nguyên.
Oanh!
Vừa bay ra một khoảng, Diệp Hồng Nhạn bỗng quát chói tai, vung kiếm đâm ra, nhưng bà cũng bị một quyền đánh ngược trở về, rơi xuống đại địa, đất rung núi chuyển, đại địa rạn nứt.
Lại có một tôn cường giả hiển hiện, mình đồng da sắt, toàn thân vàng óng.
Nhật Nguyệt bát trọng.
"Diệp Hồng Nhạn, không phải ngươi muốn tìm chết sao?"
Diệp Hồng Nhạn gắng gượng bay lên không trung, huyết dịch khắp người bà đang chảy ròng, bà quát: "Đám Hộ Đạo giả các ngươi muốn chết sao? Đây là Nhân cảnh, không phải Chư Thiên chiến trường, Ngô Tịch sẽ chạy tới ngay thôi. . ."
"Ngươi nói về Chư Thiên phủ à?"
Cường giả Nhật Nguyệt bát trọng này khẽ cười: "Đám Ngô Tịch không tới được. Bọn hắn còn phải trấn thủ Chư Thiên phủ, có lẽ lúc này Chư Thiên chiến trường đã bùng nổ đại chiến rồi."
Diệp Hồng Nhạn biến sắc!
"Chỉ vì muốn giết Văn Ngạn mà các ngươi dám phát động chiến tranh?”
"Không, không phải chiến tranh."
Tên Nhật Nguyệt kia cười lạnh, "Chẳng qua là thăm dò lực lượng Nhân tộc mà thôi, sao có thể coi là chiến tranh được? Tóm lại Chư Thiên phủ không cử được người tới cứu viện các ngươi đâu, bọn hắn phải tử thủ lối đi. Diệp Hồng Nhạn, mau rời đi, ta không muốn giết ngươi, hình như Ngưu Bách Đạo sắp tiến vào chuẩn vô địch, ta cũng không muốn vì ngươi mà bị một vị chuẩn vô địch truy sát."
Diệp Hồng Nhạn không để ý tới gã, bà cấp tốc bắt lấy hai người Liễu Văn Ngạn, vội vã trốn chạy.
. . .
Cùng lúc đó.
Tô Vũ cũng vừa dẫn người chạy tới.
Hắn hơi cảm ứng một thoáng, khẽ nhíu mày, "Rất nhiều Nhật Nguyệt, trong đó có kẻ từ Nam Nguyên tới, đây là muốn truy sát Liễu Văn Ngạn à?"
Hạ gia không đủ sức trợ giúp, Chư Thiên phủ cũng thế.
Các đại phủ khác có rất nhiều nơi đã vô lực hỗ trợ, có rất nhiều cường giả phải rời đi, tỉ như Đại Chu phủ có Chu Phá Thiên cùng Chu Phá Long đều rời đi, họ phải cố thủ bản phủ, dù không đi thì cũng chưa chắc sẽ đến cứu viện.
Do vậy, tại khu vực này sẽ không ai có thể cứu Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ nhíu mày, đây là suy tính của Vạn Thiên Thánh hay là thật sự vô lực cứu viện?
Hắn đã thấy Nhật Nguyệt rơi vỡ.
Thậm chí thấy được Nhật Nguyệt thất trọng ngã xuống, rõ ràng là đã bạo phát đại chiến.
Bên chỗ Liễu Văn Ngạn, hắn có thể đoán được ngay là ai đang hộ đạo, Diệp Hồng Nhạn!
Diệp Hồng Nhạn cũng chỉ là Nhật Nguyệt thất trọng, giết chết một vị Nhật Nguyệt thất trọng, chắc chắn bà đã bị thương nặng.
"Nhân tộc. . . Ha ha!"
Tô Vũ cười lạnh, "Ngay ở địa bàn Nhân tộc vây giết đa thần văn hệ, thế mà không ai đến cứu viện, Nhân tộc càng ngày càng suy yếu!"
"Nhật Nguyệt của hai đại thánh địa đâu?"
Hắn vừa dứt lời, Huyền Giáp đã nói ngay: "Hai đại thánh địa cũng có rung chuyển, tin tức vừa truyền đến, xem ra đám người này muốn tất sát Liễu Văn Ngạn!"
Tô Vũ gật đầu, "Cũng phải, huống chi Nhân tộc cũng chưa chắc nguyện ý thấy Liễu Văn Ngạn sống sót đến được Nam Nguyên."
Huyền Giáp hỏi: "Ngươi có tính toán gì?"
Không ít người nhìn về phía Tô Vũ, Liệp Thiên các nên làm gì lúc này?
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Nhìn ta làm gì, trước tiên cứ xem kịch, không, trước tiên hãy thanh lý tạp ngư đi. Ta đã ngửi được mùi thơm của đám tạp ngư, trước đó chúng ta không có cách nào dụ chúng ra, hiện tại nơi này phân bố rất nhiều Nhật Nguyệt cảnh, giết bọn hắn đi!"
Bạch Nhất nhịn không được hỏi: "Huyền Cửu, giết vạn tộc à?"
"Làm sao?"
"Không lẽ chúng ta phải bảo vệ cho Liễu Văn Ngạn?"
Bạch Nhất vẫn không hiểu, làm chuyện này là không đáng.
Không bám theo vây giết Liễu Văn Ngạn đã là chuyện tốt, còn bảo vệ ông ta làm gì?
Huyền Cửu sao thế này?
Hắn đang nghĩ gì thế?