Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1755 - Chương 1755: Tính Toán Của Tô Vũ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1755: Tính Toán Của Tô Vũ
 

Tô Vũ mặc kệ Bạch Nhất, hắn cấp tốc truyền âm trong kênh nói chuyện: "Bát trưởng lão, có khả năng Nguyên Thủy giáo chủ và Kỷ Hồng đang ở gần đây. Nếu Nguyên Thủy giáo chủ là Nam Vô Cương thì có thể ông ta sẽ tới cứu Liễu Văn Ngạn. Liễu Văn Ngạn không chết được đâu. . . Nguyên Thủy giáo chủ đại khái đang âm thầm quan sát, ta nghĩ trước hết chúng ta hãy ám sát một nhóm người, vu oan cho Nguyên Thủy giáo chủ, giảm bớt đối thủ!"

"Ngươi xác định hắn đang ở gần đây?"

"Xác định!"

Tô Vũ trả lời rất nhanh: "Hiện tại những tên ngu xuẩn kia đâm đầu đi giết Liễu Văn Ngạn quả là muốn chết, dĩ nhiên, chúng ta xem kịch là được, thuận tiện giết vài người. Đợi khi nào Nguyên Thủy giáo chủ ra tay rồi thì hết thảy tội lỗi đều đổ lên đầu lão. Nếu lão không ra tay thì Bát trưởng lão hãy ngụy trang giả dạng làm Nguyên Thủy, dù hắn không phải Nam Vô Cương thì cũng làm cho Nguyên Thủy giáo chủ biến thành Nam Vô Cương đi!"

"Nhưng một khi Liễu Văn Ngạn đến Nam Nguyên, thật sự kế thừa di tích thì sao?"

Bát trưởng lão vẫn còn có chút sầu lo, biện pháp này nghe không tệ.

Có phải Nguyên Thủy giáo chủ cứu viện hay không đều được hết.

Chủ yếu là ông không muốn Liễu Văn Ngạn đến được Nam Nguyên.

Tô Vũ vội nói: "Trước tiên Bát trưởng lão cứ giả vờ đã, nếu Nguyên Thủy không tới thì sống chết của Liễu Văn Ngạn còn không phải sẽ do chúng ta định đoạt sao? Đến lúc đó, giết sạch những người khác rồi giết Liễu Văn Ngạn cũng không muộn. Nếu Nguyên Thủy thật sự đang ẩn núp trong bóng tối thì chúng ta càng không cần phải gấp gáp ra tay."

"Tốt!"

"Còn mời Bát trưởng lão hạ lệnh, mấy vị như Bạch Nhất chấp pháp vĩnh viễn cũng không hiểu cái gì gọi là buôn bán, không trả giá thì sao có thể thu hoạch."

Bát trưởng lão phì cười, truyền âm qua: "Ngươi đấy, bọn hắn là Chấp Pháp giả, không hiểu việc này đâu, bằng không, cũng không tới lượt ngươi đảm đương nhiệm vụ phụ trách Đại Hạ phủ, không phải sao?"

"Cũng đúng!"

Tô Vũ bật cười, một lát sau, tất cả mọi người đều thu được tin tức từ Bát trưởng lão, "Hết thảy nghe theo Huyền Cửu chỉ huy!"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, "Hi vọng lần sau đừng có ai nghi ngờ quyết định của ta!"

Mọi người giật mình kinh hãi, Bạch Nhất cũng hơi cả kinh, lập tức nói: "Vâng!"

"Đi, Cự Lực mang theo năm người, Địa Hỏa mang năm người, ta và Huyền Giáp trưởng lão mang theo những người khác, chia làm ba đội ám sát hết thảy Nhật Nguyệt không phải Liệp Thiên các."

"Ám sát?"

Mọi người cạn lời, ngươi dám bảo đây là ám sát?

Có tới tận mấy chục vị Nhật Nguyệt ở nơi này, đụng độ còn không phải sẽ là thiên băng địa liệt à?

Ngươi lại bảo đây là ám sát?

Cường sát thì đúng hơn!

Tô Vũ không thèm để ý bọn họ nghĩ gì, hắn ra hiệu với Huyền Giáp một thoáng, đoàn người cấp tốc tan biến ngay tại chỗ. Cự Lực cùng Địa Hỏa giáo chủ rất bất đắc dĩ, cũng chỉ đành mang theo người nhanh chóng rời đi.

. . .

Trong tay Tô Vũ bay ra một con hạc giấy, đây là thứ dùng để truy tung điểm bảng.

"Có lẽ những tên kia đều mang theo điểm bảng, tốc chiến tốc thắng, gặp người liền giết!"

Tô Vũ hạ lệnh, Huyền Giáp truyền âm qua hỏi: "Nhân tộc thì sao?"

"Giết!"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, hắn cảm nhận được bên chỗ Liễu Văn Ngạn đang chiến đấu, nếu đó là Nhân tộc mà bây giờ vẫn không đi cứu viện thì chắc chắn là không có lòng tốt, giết hết!

Huyền Giáp không hỏi gì thêm nữa.

Tô Vũ cũng càng thêm khẳng định tám chín phần mười Huyền Giáp chính là Nhân tộc, thế nhưng, chưa hẳn là đã một lòng với đa thần văn hệ, hoặc là nói, mấy chục năm rồi lão không trở lại Nhân cảnh, căn bản không biết đa thần văn hệ đã sớm bất hòa với rất nhiều người.

. . .

Một lát sau.

Phi hạc ngừng lại ở một nơi.

Tô Vũ không nói hai lời, một quyền đánh về phía hư không.

Một tôn Nhật Nguyệt lập tức hiện ra từ trong hư không, sợ hãi quát: "Liệp Thiên các làm cái gì thế?"

"Giết!"

Nương theo lời Tô Vũ, trừ bỏ 12 vị Nhật Nguyệt đã theo hai phe Cự Lực thì nơi này vẫn còn không ít Nhật Nguyệt cảnh, ai nấy đều dồn dập ra tay.

Đao thương kiếm kích, cái gì cũng có.

Cộng thêm Huyền Giáp là Nhật Nguyệt bát trọng, muốn đánh một tên Nhật Nguyệt tam trọng thì thật đúng là dùng đao mổ trâu để giết gà.

Ầm ầm!

Một tiếng vang rền thật lớn, hư không nổ tung, tôn Nhật Nguyệt kia trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy, khôi phục nguyên hình, đó là một con cá sấu to lớn, giờ phút này, nó bạo liệt tan tành, đến lúc chết vẫn không cam tâm.

Điên rồi!

Liệp Thiên các điên thật rồi, giết người lung tung khắp nơi, thật sự không sợ vạn tộc nhằm vào chúng ư?

"Đó là Nguyên Thủy giáo chủ giết, liên quan gì tới chúng ta?"

Tô Vũ lạnh lùng cất tiếng, một vầng bán nguyệt rơi vỡ, cùng lúc đó, trên cánh đồng hoang xa xa lại có một nửa vầng trăng khác rơi vỡ, không bao lâu sau lại thêm một vòng!

Hôm nay, xem như nơi này đã đại khai sát giới.

Cộng thêm cả 2 kẻ mà Diệp Hồng Nhạn giết trước đó thì tổng cộng đã có 5 vị Nhật Nguyệt vẫn lạc!

. . .

Một vị Nhật Nguyệt bát trọng đang đuổi giết Diệp Hồng Nhạn không khỏi kinh hãi.

Gã phẫn nộ quát: "Là ai?"

Tình huống gì đây?

Bỗng nhiên, nửa vầng trăng rơi vỡ khắp nơi, đây là cảnh tượng khi Nhật Nguyệt bị giết mới có, tình huống gì vậy, là người nào đang ở phía sau hạ sát thủ?

Hôm nay người tới đây đều là vì săn giết Liễu Văn Ngạn, dù cho có thù riêng thì cũng không cần giết chóc lẫn nhau vào lúc này, huống chi còn không chỉ một chỗ.

Trong nháy mắt, đã có ba nơi có vầng trăng lưỡi liềm rơi xuống.

Đồng nghĩa với việc tối thiểu có ba người đang sát lục!

Bấy giờ, tên Nhật Nguyệt bát trọng này cũng cảm thấy kinh hãi, cho dù là Nhật Nguyệt nhị trọng tam trọng thì cũng không thể dễ dàng bị giết như vậy.

Trừ phi, đối thủ của bọn họ là Nhật Nguyệt cao trọng.

Thế nhưng ở đâu ra nhiều Nhật Nguyệt cao trọng đến vậy?

. . .

Phía trước, mấy người Diệp Hồng Nhạn đang trốn chạy cũng vô cùng kinh ngạc.

Diệp Hồng Nhạn ngoài ý muốn, "Viện binh sao?"

Bà thụ thương rất nặng, lúc này thấy vậy thì hết sức kinh hỉ, mà Liễu Văn Ngạn thì khẽ nhíu mày: "Cô nãi nãi, đi nhanh một chút, chưa chắc đã là viện binh. Thuấn sát ba vị Nhật Nguyệt thì phải là ba vị Nhật Nguyệt cao trọng, nếu thật sự là viện binh thì nên tới cứu chúng ta chứ không phải đi giết những tên Nhật Nguyệt đó. . ."

Diệp Hồng Nhạn giật mình, nghe vậy liền hiểu, tiếp tục mang người cấp tốc trốn chạy.

Đúng, chưa chắc đã là viện binh.

Nếu là địch nhân, đừng nói ba vị Nhật Nguyệt cao trọng, chỉ cần thêm một người ngăn chặn con đường phía trước thì họ đều khó thoát khỏi cái chết.

Vừa nói xong, xa xa lại có thêm một vầng bán nguyệt rơi vỡ.

Mà lần này còn có tiếng rống thê thảm vang vọng đất trời: "Là Liệp Thiên các, điểm bảng truy tung. . ."

Có cường giả lúc sắp chết còn kịp rống to.

Mà sau một khắc, giọng nói của Huyền Cửu triệt để vang khắp bốn phương: "Chư vị hiểu lầm, là Nguyên Thủy giáo chủ! Hắn chính là Nam Vô Cương, Liệp Thiên các ta đang vây giết Nam Vô Cương. Nam Vô Cương, ngươi còn muốn vu oan giá họa?"

Oanh!

Sau một khắc, mọi người liền thấy được một màn kinh người, trong hư không, ba tôn Nhật Nguyệt cao trọng cùng một hư ảnh cực kỳ cường đại đang giao chiến. Bốn phía có đến hơn mười vị Nhật Nguyệt khác đang vây quanh.

Tô Vũ quát: "Mau tới viện trợ, Nam Vô Cương muốn cứu Liễu Văn Ngạn, muốn giết các ngươi. . ."

Bốn phương tám hướng, vô số vị Nhật Nguyệt kinh hoàng bạt vía, chuyện này. . . Rốt cuộc là thật hay giả?

. . .

Mà lúc này.

Trong hư không, Nguyên Thủy giáo chủ đang tóm lấy Kỷ Hồng hơi ngẩn ra.

Ta giết ư?

Người kia. . . người kia là Bát trưởng lão Liệp Thiên các chấp pháp bộ mà.

Ông sửng sốt một thoáng, này là muốn vu oan cho ta sao?

Mặc dù đúng là ta cũng chuẩn bị ra tay, nhưng mà Liệp Thiên các lại vu oan cho ta trước. . . Có phải quá đáng lắm rồi không?

Bình Luận (0)
Comment