Liệp Thiên các nói mình đang vây giết Nam Vô Cương, hoặc là nói, bọn họ đang vây giết Nguyên Thủy giáo chủ.
Hơn mười vị Nhật Nguyệt quả thật đang chống lại một nhân vật mạnh mẽ đáng sợ, người kia có khuôn mặt hư ảo, thấy không rõ diện mạo nhưng cũng có mấy phần tương tự với tư thái của Nguyên Thủy giáo chủ.
Thế nhưng có ai dám tin tưởng sao?
Gã Nhật Nguyệt lúc sắp chết ban nãy rõ ràng đã nói mình bị Liệp Thiên các giết!
Mà gần đây Liệp Thiên các đúng là đang sát lục khắp nơi, Nhật Nguyệt vẫn lạc mấy ngày nay ở Nhân cảnh tám chín phần mười đều là bị Liệp Thiên các sát hại.
Vạn tộc nhập cảnh, di tích xuất hiện, chết hơn mười vị cường giả Nhật Nguyệt.
Không phải Liệp Thiên các giết thì sẽ là bọn họ giết các thành viên Liệp Thiên các.
Không thể tin được!
Hiện tại Liệp Thiên các so với khi còn ở Chư Thiên chiến trường thì tính công kích mạnh mẽ hơn rất nhiều, trước kia chủ yếu Liệp Thiên các chỉ ở sau lưng châm ngòi thổi gió mà thôi, tỉ như bán ra một vài tình báo, tỉ như bán ra vị trí của người nào đó.
Hiện tại thì hay rồi, họ đã tự mình xuất tràng.
Khi mọi người ở đây còn đang hồ nghi sợ hãi, liền nghe Huyền Cửu quát to: "Rút lui! Nguyên Thủy giáo chủ, nước giếng không phạm nước sông, ngươi giết người của ngươi, bọn ta làm nhiệm vụ của bọn ta, không cần thiết dây dưa với nhau!"
Dứt lời, Tô Vũ vung tay lên, hơn mười vị Nhật Nguyệt dồn dập lui về.
Mà người hư ảo cũng không truy kích nữa.
Hư ảnh nọ nhìn quanh một vòng, thanh âm trầm thấp: "Ta chỉ tới vì Liễu Văn Ngạn. . . Không muốn tạo thêm sát nghiệt!"
Tô Vũ mang đám Nhật Nguyệt rút lui rất nhanh, hắn nói: "Tùy ý, nhiệm vụ của bọn ta không xung đột với ngươi."
Tô Vũ vươn tay chỉ về hướng Ma Thần Nhật Nguyệt bát trọng nơi xa, "Bọn hắn mới là kẻ muốn giết Liễu Văn Ngạn, không có quan hệ gì với chúng ta. Liệp Thiên các không xen vào chuyện bao đồng, vừa rồi cũng là trùng hợp gặp gỡ, giáo chủ chớ dây dưa với chúng ta làm gì!"
Dứt lời, hư ảnh của "Nguyên Thủy giáo chủ" liền lóe lên, sau một khắc đột nhiên lại xuất hiện trước mặt một vị Nhật Nguyệt nhất trọng, cường giả này còn chưa kịp mở miệng thì đã bị bàn tay lớn nắm lấy.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, “Nguyên Thủy giáo chủ” đã bóp nát đối phương.
Nửa vầng trăng rơi vỡ lần nữa!
Vị Nhật Nguyệt thứ sáu ngã xuống!
Ma Thần Nhật Nguyệt bát trọng sợ hãi điên cuồng, quát to: "Toàn bộ rời đi. . . Không, toàn bộ tụ tập lại!"
Rời đi, coi chừng sẽ bị Nguyên Thủy giáo chủ săn giết từng tên.
Đó là một vị chuẩn vô địch.
Đơn độc tao ngộ đối phương thì phải chết không còn nghi ngờ, dù gã là Nhật Nguyệt bát trọng thì cũng không thể chống cự được.
Chỉ có hợp lại giống như Liệp Thiên các thì may ra.
Lời này vừa dứt, mặc kệ là người ẩn giấu hay không ẩn giấu đều dồn dập tập hợp lại với nhau, mà "Nguyên Thủy giáo chủ" thì lạnh lùng vô cùng, thản nhiên nói: "Nếu đã tới thì một tên cũng đừng hòng rời đi!"
Bát trưởng lão cũng hơi nghiện nhập vai rồi, giả mạo người khác sát lục quả thực là hết sức thoải mái.
Đã vậy còn có thể thu về tinh huyết Nhật Nguyệt và nhẫn trữ vật, quả thực là đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Mấu chốt là giết người xong còn không cần cõng trách nhiệm.
Đây đều là do Nguyên Thủy giáo chủ làm!
Ông phóng đi khắp bốn phương đánh giết những kẻ độc hành đang chạy trốn, tốc độ nhanh đến dọa người.
Mà nơi xa, Tô Vũ lại đang dẫn một đám người mau chóng rút lui.
. . .
Cự Lực giáo chủ nghi ngờ hỏi: "Giờ chúng ta đi luôn à?"
Tô Vũ không để ý tới gã.
Cự Lực tức giận, may là Địa Hỏa giáo chủ ở bên tươi cười hòa giải: "Huyền Cửu huynh, chúng ta không tiếp tục nữa sao?"
Lúc này Tô Vũ mới hài lòng, để Nhật Nguyệt thất trọng gọi hắn là đại nhân thì quá khó, bất quá nhìn Địa Hỏa giáo chủ người ta kìa, biết cách làm người xiết bao.
Tô Vũ giải thích: "Không đi, chúng ta ra bên ngoài trông coi những kẻ muốn chạy trốn. Không để cho bất cứ ai thoát. Chờ bọn chúng hội hợp, toàn bộ tụ tập chung lại một chỗ thì càng dễ giết hơn.”
"Nhưng nếu chúng tụ tập lại thì thực lực cũng không yếu, khả năng là sẽ có đến mười mấy hai mươi Nhật Nguyệt lận."
Bấy giờ, số lượng Nhật Nguyệt vạn tộc có mặt ở nơi đây cũng đã leo lên tới mười mấy hai mươi vị rồi.
Lần này, Nhật Nguyệt của vạn tộc nhập cảnh phải có hơn trăm vị.
Mà ở Nhân cảnh, cường giả Vạn Tộc giáo cùng với những kẻ lẻn vào trước đó cũng phải có đến 40 50 người, lại thêm số lượng vốn có trong Nhân cảnh nữa, hiện tại ở Đại Hạ phủ và bên này, tối thiểu phải tụ tập gần 300 vị đại năng Nhật Nguyệt!
Đây cũng là lần tụ tập Nhật Nguyệt nhiều nhất trong mấy trăm năm qua, ngoại trừ khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra.
Nhưng khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra thì đều là do các tộc đi đoạt danh ngạch, bình thường cũng sẽ không xuất hiện tràng cảnh sinh tử đại chiến, mà lần này lại là không ngừng liều mạng tranh đấu, phút chốc ngắn ngủi đã có tới 6 vị Nhật Nguyệt bị giết.
Tô Vũ vội nói: "Mặt khác cũng phải ngăn Liễu Văn Ngạn lại, bằng không thì chẳng phải chúng ta uổng công vô ích rồi sao?"
Một mặt là để làm thỏa vị trí hiện tại của mình, một mặt khác là do Tô Vũ cũng lo lắng lỡ mấy vị này chạy loạn lại dễ dàng bị những người khác ám sát.
Vẫn là đặt dưới mí mắt ta thì sẽ càng yên tâm hơn một chút.
Về phần lát nữa Bát trưởng lão muốn đối phó với họ. . . thì cứ chờ xem đã, không được thì để Chu Thiên Đạo ra tay.
Đúng vậy, lão Chu.
Lần này Tô Vũ không liên hệ Hạ gia, lão Vạn sẽ không ra mặt. Thế nhưng lão Chu vẫn có đủ thời gian. Hiện tại lão Chu còn ở nhà, lần này vô địch Nhân tộc triệu tập rất nhiều Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong và chuẩn vô địch đi chứng đạo, lão Chu không nằm ở trong số ấy.
Tô Vũ không thấy có gì lạ, lão Chu mới vào Nhật Nguyệt cửu trọng không bao lâu, chỉ bằng thực lực này thì chứng đạo cái cọng lông ấy.
Ông ở lại Nhân cảnh là chuyện quá bình thường.
Chút nữa nếu thật sự không có biện pháp gì thì sẽ làm cho Chu vô tình đi ngang qua, mặc dù đánh không lại Bát trưởng lão thì Bát trưởng lão cũng phải cố kỵ Đại Minh vương còn đang ở Nhân cảnh, cẩn thận đánh nhi tử xong thì lão cha sẽ tới.
Nhà khác thì xác suất không lớn lắm, chứ nhà lão Chu thì đó là điều có thể khẳng định.
Tô Vũ tính toán mọi thứ rõ ràng, rất nhanh hắn đã mang theo một đám cường giả đuổi theo Liễu Văn Ngạn, vừa đuổi vừa hô: "Liễu Văn Ngạn, chớ cuống cuồng rời đi, thành chủ cổ thành Tô Vũ hạ nhiệm vụ cho bọn ta bảo hộ các ngươi an toàn, ra giá cực cao, Liệp Thiên các đã nhận đơn!"
Đám Bạch Nhất oán thầm, nói dối không thấy ngượng à?
Tô Vũ vốn không thèm giữ điểm bảng, hiện tại có lẽ cũng không biết Nhân cảnh đang xảy ra chuyện gì, ở đâu ra chuyện hạ nhiệm vụ cho chúng ta? Hung thần ác sát đó mà ngươi cũng dám kéo vào?
Thôi được rồi, lý do này nghe qua cũng rất hợp lý.
Thứ nhất, Tô Vũ thật sự bỏ ra được cái giá trên trời.
Thứ hai, người có thể bỏ giá cực cao thuê hơn mười vị Nhật Nguyệt bảo hộ Liễu Văn Ngạn thì cũng chỉ có mỗi Tô Vũ.
Có thực lực, có vốn liếng, có lý do. . . Độ tin cậy của lời nói dối này quả thật rất cao.
Đám Bạch Nhất oán thầm, Huyền Cửu thật đúng là gian thương!
Vừa rồi đã khiến Bát trưởng lão đi giết người, hiện tại lại bắt đầu lừa dối Liễu Văn Ngạn.
Phía trước, tốc độ Diệp Hồng Nhân hơi chậm lại, Liễu Văn Ngạn lại thúc giục: "Đi, đừng để ý tới họ!"
Dứt lời, ông nhìn về hướng đám người đuổi theo phía sau, lớn tiếng nói: "Vậy thì làm phiền chư vị, bất quá không cần đi theo sát đâu, cách chúng ta vạn mét, một mực hộ tống chúng ta tới Nam Nguyên là được."
Ai biết những người này là thật hay giả, có lẽ cũng chỉ muốn lừa gạt mình mà thôi.
Chạy trước đã ròi lại nói.
Tô Vũ thầm mắng, chạy cái gì chứ?
Nếu mà chạy xa quá thì chỗ Bát trưởng lão không dễ làm, mà nếu để bọn họ chạy thật thì hắn cũng không tiện bàn giao, bây giờ hắn đang là Huyền Cửu, chặn đường một tên Sơn Hải như Liễu Văn Ngạn mà còn để xảy ra vấn đề thì quá mất mặt.
Chức vụ này không thể hủy, Huyền Cửu ta không gì không làm được!
"Huyền Giáp trưởng lão, hãy mau đuổi theo ngăn bọn họ lại!"
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, Huyền Giáp vội truyền âm hỏi: "Thật sự muốn cản à?"
Rốt cuộc tiểu tử này đang nghĩ cái gì?
Nếu cản lại, Bát trưởng lão kịp trở về rồi giết Liễu Văn Ngạn thì phải làm sao?
"Cản!"
Được rồi, nếu Tô Vũ đã nói vậy, Huyền Giáp suy nghĩ một chút, dù hắn có tàn nhẫn đến đâu thì cũng không đến nỗi ngay cả Liễu Văn Ngạn đều muốn giết, lão vẫn nên nghe lời, mau ngăn lại thì hơn.