Thân ảnh Huyền Giáp lóe lên!
Tốc độ của lão cực nhanh, còn nhanh hơn cả Diệp Hồng Nhạn, huống chi Diệp Hồng Nhạn còn đang bị trọng thương, cơ hồ là trong chớp mắt, Huyền Giáp đã ngăn trước mặt bọn họ, lão mỉm cười nói: "Các vị, vẫn là nên dừng lại một lúc đi. Liệp Thiên các đã tiếp nhận nhiệm vụ thì cũng không thể để các vị cứ đi như thế được.”
Diệp Hồng Nhạn chần chờ, đây là địch hay là bạn?
Mà Liễu Văn Ngạn thì khẽ nhíu mày, Huyền Giáp không ra tay.
Nếu vậy bên ông cũng không nên ra tay, hiện tại chém giết với Liệp Thiên các thì ông sẽ có chút thua thiệt.
Những người này muốn làm gì?
Nếu đúng là do Tô Vũ thuê tới, ông đã bảo họ ở đằng sau hộ đạo là được, vì sao còn muốn ngăn cản ông?
Ông tỏ ra hết sức cảnh giác, thế nhưng giờ phút này cũng không tiếp tục trốn chạy nữa.
Một lát sau, Tô Vũ mới mang theo người đuổi kịp, tốc độ của Huyền Giáp thật sự không phải là dùng để trưng cho đẹp, rất nhanh!
Tô Vũ tươi cười chào hỏi: "Tại hạ là Huyền Cửu! Tham kiến Diệp tướng quân, tham kiến chư vị!"
Liễu Văn Ngạn lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, "Tên tuổi Huyền Cửu đại nhân, ta cũng đã nghe thấy, không biết vì sao ngươi lại ngăn cản chúng ta?"
Tô Vũ cười khẽ, "Không có gì, chờ lát nữa lại đi! Ba vị sẽ không thật sự cho rằng Nguyên Thủy giáo chủ tới cứu các vị đấy chứ? Đó là trưởng lão của Các ta đang đánh giết những người kia mà thôi, các ngươi cứ đi như thế, trên đường lại gặp chuẩn vô địch thì sao?"
Liễu Văn Ngạn giật mình, ông nhìn về phía sau, tiếng nổ vang rền đang không ngừng truyền ra, nhịn không được hỏi: "Kia là. . . trưởng lão của Liệp Thiên các?"
Tô Vũ đáp: "Tất nhiên! Bằng không sao có thể cứu được chư vị. Lần này vì để giải cứu chư vị, Tô Vũ đã thanh toán 500 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, phí dụng này đủ để vây giết một vị chuẩn vô địch, cho nên Các ta cũng dốc toàn bộ lực lượng, xuất động chuẩn vô địch cảnh bảo hộ các vị."
Hắn nói như vậy khiến Liễu Văn Ngạn nửa tin nửa ngờ.
Tô Vũ. . . Bỏ ra nhiều tiền thế kia để thuê người ư?
Quá xa xỉ!
Thật hay giả vậy?
Nhưng nếu là giả thì vô lý, Liệp Thiên các quả thực đã phái tới rất nhiều người, hơn hai mươi vị Nhật Nguyệt cũng không phải là số lượng nhỏ, còn có một vị chuẩn vô địch đang đại chiến đằng sau.
Tô Vũ mỉm cười nói tiếp: "Các vị đừng chạy, phía trước rất nguy hiểm, lần này đường trở về của Liễu tiên sinh xa xôi trắc trở, yêu ma quỷ quái rất nhiều, dựa vào Diệp tướng quân đang bị thương chỉ sợ khó mà thuận lợi, vẫn là chờ chúng ta theo cùng đi! Chờ chúng ta dọn dẹp bọn gia hỏa này xong rồi sẽ cùng lên đường."
Liễu Văn Ngạn líu lưỡi hỏi: "Liệp Thiên các quả nhiên mạnh mẽ, lần này Nhật Nguyệt tới đây chỉ sợ cũng có hơn mười vị nhỉ?"
"Đại khái thế!"
Tô Vũ gật đầu, giọng hơi ngưng trọng: "Chúng ta cũng không nghĩ tới Liễu tiên sinh sẽ dẫn tới nhiều Nhật Nguyệt đến vậy."
Hắn lại nói lảng sang chuyện khác ngay: "Chúng ta phải đi giúp trưởng lão giết địch, tốt nhất các vị nên đi cùng chúng ta để tránh vài vị chạy loạn lại bị người ta đánh giết, nếu nhiệm vụ lần này thất bại thì 500 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch sẽ mất theo!"
Tô Vũ một bộ thái độ ‘ta chỉ vì tiền’ khiến Liễu Văn Ngạn càng thêm bán tín bán nghi, có điều cũng không bài xích quá nữa, huống chi bây giờ ông đã bị hơn hai mươi vị Nhật Nguyệt vây quanh, trước tiên cứ đi theo Liệp Thiên các xem tình hình như nào.
"Vậy thì làm phiền chư vị!"
"Không dám!" Tô Vũ mỉm cười, trong lòng hắn lại lén đắc ý, lại là ta cứu được ngài, Liễu lão sư hiện tại không xong rồi nha!
Đương nhiên, hắn biết Liễu Văn Ngạn còn có thần văn của Diệp Bá Thiên.
Hiện tại ông cũng đã đến Sơn Hải đỉnh phong, nếu phát nổ thần văn thì chắc chắn chiến lực sẽ không yếu.
Đến bây giờ ông vẫn kiềm nén không bạo phát, chỉ sợ còn đang chờ đợi, hoặc là vẫn chưa tới tuyệt lộ, bằng không thì Tô Vũ cũng sẽ chẳng nhẹ nhàng được ở bên ngoài săn giết những tên Nhật Nguyệt kia.
. . .
Không nói thêm nữa, Tô Vũ mang theo Liễu Văn Ngạn và mọi người quay lại chiến trường.
Chiến đấu còn đang bùng nổ!
Bốn phía, Nhật Nguyệt không ngừng hội tụ, rất nhanh ở bên cạnh Nhật Nguyệt Ma Thần cũng tụ tập 17 18 vị Nhật Nguyệt cảnh, trong đó có bốn vị Nhật Nguyệt cao trọng gồm ba vị thất trọng, một vị bát trọng.
Thực lực cường đại như vậy đều chỉ dùng để vây giết Liễu Văn Ngạn, rõ ràng cho thấy vạn tộc muốn ngăn cản Liễu Văn Ngạn mãnh liệt cỡ nào.
Quan trọng hơn, Tô Vũ cảm nhận được trong đám này có mấy người có thể là Nhân tộc.
Đương nhiên, bọn chúng đều mang mặt nạ.
Kỳ thật, không mang mặt nạ còn đỡ, đeo mặt nạ thì tất cả mọi người đều rõ ràng mấy người kia tám chín phần mười là Nhân tộc, chẳng qua là không muốn bại lộ thân phận mà thôi.
Có thể là người từ một vài đại phủ, cũng có thể là thuộc hạ của vị vô địch phản bội.
Bát trưởng lão đang giao chiến với chúng, giờ phút này tràng cảnh xung quanh ác liệt tới nỗi thiên băng địa liệt.
Bát trưởng lão cực kỳ cường hãn, dù sao ông cũng là chuẩn vô địch, chiến đấu hết sức dũng mãnh vô song. Ông đấm ra một quyền, Nhật Nguyệt dưới thất trọng đều phải lui tránh, bằng không căn bản là sẽ ngăn không nổi.
Hiện tại, bốn vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đang ở bên trong bao vây ngăn cản, những Nhật Nguyệt khác thì ở bên ngoài cách không oanh sát, 17 18 người tạm thời đã cuốn lấy được Bát trưởng lão.
Đây chính là khoảng cách giữa chuẩn vô địch và vô địch.
Đương nhiên, cũng bởi vì Bát trưởng lão có khả năng mới bắt quá khứ thân chứ không phải tương lai thân, hoặc là tương lai thân của ông không đủ cường đại. Không phải người nào cũng đều có thể bắt được tương lai thân cực kỳ cường hãn.
Bát trưởng lão mạnh hơn Nhật Nguyệt cửu trọng thông thường, thế nhưng so với chuẩn vô địch cường hãn thì vẫn có khoảng cách rất lớn.
Đổi thành chuẩn vô địch yêu nghiệt như Diệp Bá Thiên thì 17 18 kẻ ở đây sớm đã bị đánh chết toàn bộ.
Chiến đấu một hồi, Ma Thần Nhật Nguyệt bát trọng quát to: "Ngươi không phải Nguyên Thủy!"
Ngay lập tức, có một vị Thần tộc Nhật Nguyệt thất trọng cũng quát lớn: "Ngươi chắc chắn không phải Nguyên Thủy giáo chủ, rốt cuộc ngươi là ai?"
Nguyên Thủy giáo chủ và Thần tộc có quen biết.
Dù sao cũng là giáo chủ của Thần tộc phát triển ở Nhân cảnh.
Chiến pháp và chiến kỹ của người này đều không phải là thứ mà Nguyên Thủy am hiểu.
Rất nhanh, có người hét lên: "Ông ta không phải là Nguyên Thủy giáo chủ, đó là Liệp Thiên các, đây hẳn là Bát trưởng lão chấp pháp Liệp Thiên các!"
Lời này vừa nói ra, những người ở đây đều giật nảy mình.
Giờ phút này, Tô Vũ cũng đã mang theo người tới phụ cận. Họ nhìn hơn 20 cường giả Nhật nguyệt của Liệp Thiên các tới bao vậy, lại thêm vị chuẩn vô địch này, có kẻ cả giận mắng: "Liệp Thiên các thật sự muốn không chết không thôi với chúng ta sao?"
Trước trước sau sau đã có rất nhiều Nhật Nguyệt bị giết.
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên một cái, lớn tiếng quát: "Nguyên Thủy giáo chủ có đó không? Không bằng hai chúng ta cùng nhau hợp lại giết sạch đám người này thì thế nào? Các ta tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ Liễu Văn Ngạn, lại không nhận nhiệm vụ đánh giết bọn hắn, nếu giáo chủ nguyện ý ra tay hợp tác thì Các ta cũng không ngại đánh giết bọn gia hỏa này, chấm dứt hậu hoạn!"
Im ắng.
Tô Vũ nghi hoặc, người kia không có ở đây sao?
Nhưng rõ ràng điểm bảng của Kỷ Hồng đang ở phụ cận mà!
Hắn một mực hoài nghi có lẽ Nguyên Thủy giáo chủ biết thân phận của mình nên mới cố ý dẫn dụ mình tới đây.
Bằng không ấn theo lý thuyết, chắc chắn Nguyên Thủy phải biết rõ nếu như Kỷ Hồng mang theo Liệp Thiên điểm bảng trên người thì sẽ bị định vị.
Còn nữa, cái tên này thật sự là tới cứu người sao?
Không lẽ cứ để mặc cho Liễu Văn Ngạn rơi vào trong tay mình?
Tô Vũ lại hô: "Giáo chủ không muốn hợp tác? Hay ngươi lo lắng, tên vô địch Nhân tộc kia sẽ xuống tay với ngươi? Giáo chủ cứ việc yên tâm, Các ta cũng muốn tìm ra người này, nếu vị kia thật sự tới… Hai vị chuẩn vô địch đối phó với tam thế thân của đối phương thì vẫn có hi vọng. Chỉ cần kéo dài một lát cũng đủ để ta xác định thân phận của gã, thân phận của gã đã đủ để bán một cái giá cực tốt!"
Đúng lúc này, Nhật Nguyệt bát trọng Ma Thần chợt quát lên: "Bát trưởng lão, Huyền Cửu, các ngươi chỉ là vì nhiệm vụ, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt! Tiền tài thì vạn tộc ta cũng có!"
Tô Vũ không ngại kéo dài thời gian, cười nói: "Các ngươi ra giá bao nhiêu để mua mệnh?"