"100 sợi thiên địa huyền quang thì thế nào?"
Nhật Nguyệt bát trọng Ma Thần cũng rất bất đắc dĩ, gã vội nói: "Mặt khác, chúng ta sẽ bỏ ra thêm 300 sợi thiên địa huyền quang để Liệp Thiên các đánh giết Liễu Văn Ngạn. . ."
Tô Vũ mặc kệ gã, truyền âm dặn dò: "Cự Lực, Địa Hỏa, dẫn người hỗ trợ đánh giết bọn hắn, Huyền Giáp trưởng lão hãy bảo hộ chúng ta, miễn cho bị người khác đánh lén!"
"Được!"
Hai vị cường giả Nhật Nguyệt hậu kỳ đang vô cùng kích động.
Đây là nhiệm vụ cực lớn.
Vây giết Nhật Nguyệt vạn tộc!
Trước kia, những người này là chủ nhân, hiện tại. . . các ngươi phải bỏ tiền mua mạng để chúng ta bỏ qua cho các ngươi!
Hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ trong nháy mắt đã sát nhập vào chiến đoàn.
Đánh ngược gió thì hai vị này không làm được, đánh xuôi gió thì mấy gia hỏa Vạn Tộc giáo vẫn rất có lá gan.
Hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ gia nhập cuộc chiến, lập tức áp lực đang đè lên những người kia liền tăng mạnh.
Ầm ầm!
Toàn bộ hư không đều bị đánh tới muốn nổ tung, đại địa rạn nứt, bốn phương tám hướng vô số yêu thú hoang dã không phải là bị chấn chết thì là đang điên cuồng trốn chạy.
Nơi này cách Đại Chu phủ và Đại Kim phủ không quá xa, thế nhưng lại không có một ai đến dò xét.
Mấy chục vị Nhật Nguyệt đại chiến, khí tức bùng nổ phóng ra hơn trăm dặm, chùm sáng chiếu rọi hư không, nghìn dặm lân cận đều có thể thấy rõ từng tia sáng nóng bỏng như lửa giao chiến trên không trung.
Quy mô đại chiến như thế, hai đại phủ kia hiển nhiên không muốn tham dự vào.
Tô Vũ cũng có chút kích động!
Thật sự sảng khoái!
Hắn đã sớm khó chịu với bọn gia hỏa này rồi. Nếu chỉ hi vọng vào chính mình thì hắn không giết được mấy người, dù hắn có thể giết một tên Nhật Nguyệt nhất nhị trọng thì cũng không làm nên chuyện lớn gì. Nhưng bây giờ hắn là Huyền Cửu, hắn là người lên tiếng đại diện cho Liệp Thiên các.
Nhìn đi, hơn hai mươi vị Nhật Nguyệt đều có thể bị vây giết!
Còn giết được mấy tên!
Đây là ích lợi của việc lưng tựa đại sơn a!
. . .
Trong hư không.
Sắc mặt Kỷ Hồng tái nhợt nhìn về phía bóng người hư ảo bên cạnh, mở miệng nói: "Giáo chủ còn không ra tay sao? Lần này ngươi tới cứu Liễu Văn Ngạn, hiện tại ông ta đã rơi vào tay Liệp Thiên các, để cho đám vạn tộc ra tay hay nhân cơ hội cướp đi Liễu Văn Ngạn, giáo chủ nên có quyết định đi thôi, chẳng lẽ chỉ muốn đứng xem?"
Đến bây giờ, Kỷ Hồng vẫn không thể tin được vị này chính là Nam Vô Cương, đối phương cũng chưa hề nhận mình là Nam Vô Cương.
Cho nên Kỷ Hồng không thể tín nhiệm ông ta, y vẫn luôn một mực quan sát.
Đóng cả thiện cả ác cũng không phải chỉ mỗi Đại Hạ phủ mới thích chơi.
Nếu vị này là người của tên vô địch phản bội thì đó mới là phiền toái lớn.
Có lẽ đối phương muốn moi thông tin gì đó từ trong miệng của Kỷ Hồng.
"Không vội."
Bóng người hư ảo thản nhiên đáp: "Nhìn kỹ hẵng nói, nơi này tụ tập hơn 40 vị Nhật Nguyệt, cho dù là ta, nếu mà bị vây công thì cũng sẽ chết."
Nhiều quá!
Huống chi, còn có chuẩn vô địch ở đây, dù vị chuẩn vô địch kia cũng không phải là loại tồn tại có thể chiến với vô địch thì ông cũng phải cẩn thận.
Kỷ Hồng nghe vậy thì không nói thêm gì.
. . .
Mà lúc này, ở vùng hoang dã, đại chiến đã đến thời điểm kịch liệt nhất.
Ầm ầm!
Cự Lực giáo chủ cười ha hả, một quyền đánh cho một vị cường giả Nhật Nguyệt tam trọng chia năm xẻ bảy, gã đắc ý cười phá lên, "Thiên Nhãn Thần tộc cũng chỉ tới thế!"
Gã vừa mới đánh nổ một vị cường giả Thần tộc.
Nếu là trước kia, gã nào dám đánh Thần tộc.
Nhưng hôm nay, gã lại có thể công khai đánh chết Nhật Nguyệt Thần tộc, thoải mái biết bao!
Cự Lực hết sức vui vẻ.
Gã có loại cảm giác nông nô vươn mình trỗi dậy, khiến cho vạn tộc phải cun cút làm cháu trai, làm chó cho Cự Lực Thần tộc. Hôm nay, cuối cùng gã cũng đã lật người, mặc dù kẻ mà gã đánh chết không thuộc Cự Lực Thần tộc, nhưng đánh chết Thiên Nhãn Thần tộc thì cũng như nhau cả.
Mà Tô Vũ mãi không thấy Nguyên Thủy giáo chủ lộ diện thì khẽ nhíu mày quát: "Chư vị, muốn chết hay là muốn sống? Liệp Thiên các ta cũng không muốn chư vị khó xử, xử lý mấy tên Nhân tộc trong nhóm các ngươi, ta liền buông tha cho các ngươi. . ."
"Hừ!"
Vài vị Nhật Nguyệt cao trọng hừ lạnh, Tô Vũ thản nhiên nói: "Có lẽ bọn chúng là quân cờ của tên vô địch phản bội Nhân tộc, Liệp Thiên các ta chú trọng nhất vẫn là tình báo, giết được sẽ là thu hoạch của các ngươi. Chi bằng các ngươi hãy bán tình báo, Liệp Thiên các không phải tổ chức sát thủ, chúng ta chỉ cần lợi ích!"
"Huống chi các ngươi còn có thể chống cự được bao lâu? Mong chờ có cường giả đến giúp? Dù có kẻ đến cứu viện thì cần phải mất bao lâu? Các ngươi muốn ép chúng ta đồng loạt ra tay vây giết các ngươi sao?"
Lời này vừa nói ra, không đợi người khác mở miệng, ba người đeo mặt nạ đã lập tức rút lui, trốn chạy!
Họ không muốn khảo nghiệm lương tâm của đám vạn tộc này.
Kế ly gián rất hạ cấp, thế nhưng lại hết sức thực dụng.
Một khi đám vạn tộc Nhật Nguyệt động tâm, bọn họ nhất định sẽ bị đám vạn tộc này quay mũi giáo đánh giết.
Đây chính là kết quả của việc tụ tập thế lực hỗn tạp.
Tô Vũ vung tay lên, bên cạnh hắn có bảy tám vị Nhật Nguyệt sớm đã chuẩn bị xong, cấp tốc đánh về phía ba kẻ kia, ầm ầm!
Tiếng nổ rung trời lần nữa vang lên.
Mà vào lúc này, trong hư không bỗng có người cất tiếng: "Nếu các ngươi vây giết bọn chúng thì có thể hợp tác, Ma tộc đang có một vị chuẩn vô địch tới, ta giúp các ngươi cản đối phương!"
Dứt lời!
Oanh!
Tiếng nổ khủng khiếp vang vọng.
Nơi xa, hư không trực tiếp bị xé nứt, một tôn Ma Thần cùng một cái bóng mờ ảo phút chốc đã lao vào nhau!
"Nguyên Thủy giáo chủ?"
Tên Ma Thần mới tới gầm thét một tiếng: "Lớn mật, ngươi dám cản đường bản tọa?"
Lúc này, vẻ mặt Bát trưởng lão thoáng biến ảo, vội đưa tin trong kênh nói chuyện: "Hai tên này đều rất mạnh, không thua gì Tam trưởng lão cả!"
Ý tứ của ông rất rõ ràng, khả năng là hai vị kia sẽ cường đại hơn ông một chút.
Càng ngày càng nhiều cường giả chạy tới!
Bát trưởng lão ra lệnh: "Rút lui đi! Đánh tiếp sẽ dẫn tới cường giả các tộc, lần này chuẩn vô địch của các tộc đến không chỉ có một vị kia thôi đâu!"
Nếu còn không rút lui, đợi thêm vài vị chuẩn vô địch nữa tới thì coi chừng Liệp Thiên các sẽ bị người giết ngược.
Tô Vũ thầm thở dài.
Nhân tộc không có chuẩn vô địch đến, hoặc là nói đều đi hết rồi, bằng không lần này đã có thể một mẻ hốt gọn cả Liệp Thiên các cùng vạn tộc, vậy mới là lập uy, mới gọi là chấn nhiếp vạn giới!
Hiện tại thì hay rồi, vạn tộc cùng Liệp Thiên các đánh hừng hực khí thế, Nhân tộc thì chẳng có một ai nên hồn.
Chỉ có vài tên xuất hiện thì đều là muốn giết Liễu Văn Ngạn.
Hắn cũng không xem trò vui thêm nữa mà là nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhất đang quyết chiến với cường giả Nhân tộc. Trong mắt hắn có ánh lửa bắn mạnh, ầm ầm đốt cháy hư không, so với trước đó lại càng cường đại hơn, hư không bị lửa bừng bừng thiêu rụi.
"Aaaaaaa!"
Một tiếng hét thảm, thoáng chốc, trên người cường giả Nhân tộc đã bị ngọn lửa đốt cháy ra từng vết máu, huyết dịch chảy ròng, nhưng vừa chạm phải lửa liền bốc hơi sạch sẽ.
"Bắt lấy mấy tên Nhân tộc này!"
Tô Vũ thúc giục: "Huyền Giáp trưởng lão, ngài có thể ra tay rồi!"
Huyền Giáp không nói gì, lão vươn tay chộp tới một người!