Huyền Giáp vươn tay chộp về phía một người!
Sắc mặt người kia đại biến, gã ta bạo hống, vừa vung đao vừa lui lại mấy bước, sau đó quay người bùng cháy tinh huyết nhằm trốn chạy.
Huyền Giáp ra tay cực kỳ ác độc!
Y vỗ xuống một chưởng!
Toàn bộ hư không đều chấn động, oanh, tên Nhật Nguyệt Nhân tộc kia bị y vỗ rơi xuống dưới đất, thân thể nổ tung!
Sau một khắc, biển ý chí của đối phương hóa thành viên châu vội vã chạy đi!
Tốc độ cực nhanh!
Huyền Giáp vừa muốn xuất thủ bắt lấy, bỗng biển ý chí của đối phương bất chợt bốc cháy, "Aaaaaaaaa!"
Tiếng gào thét thê lương thảm thiết vang lên, sóng lớn cuồn cuộn bao phủ bốn phương.
Lại một tôn Nhật Nguyệt ngã xuống!
Ánh mắt Tô Vũ không thay đổi, nhìn về phía hai vị Nhân tộc còn chưa chạy thoát, thản nhiên hỏi: "Nhìn thấy gì không? Vị vô địch kia căn bản không quan tâm tới tính mạng của các ngươi, một khi thấy các ngươi hết hy vọng sống sót thì sẽ lập tức cách không đốt cháy biển ý chí của các ngươi, hiện tại mau nói cho ta biết vị kia là ai, có lẽ còn có một tia hi vọng sống sót. . ."
Hai tên Nhân tộc này quát lên: "Chúng ta không liên quan gì tới người kia, chúng ta tới cứu viện cho Liễu Văn Ngạn, Liệp Thiên các thế mà lại vây giết chúng ta. . ."
"Cứu viện?"
Tô Vũ bật cười, "Đến đây, gỡ mặt nạ xuống cho ta xem một chút!"
"Huyền Cửu, ngươi sẽ chết không yên lành! Chuyện của Nhân tộc ta mà Liệp Thiên các cũng dám tham dự vào. Khi vô địch Nhân tộc trở về, ngươi chắc chắn sẽ phải chết, toàn bộ người của Liệp Thiên các cũng phải chết. . ."
Một bên, Diệp Hồng Nhạn nhìn về phía Liễu Văn Ngạn.
Là đồng bọn của chúng ta sao?
Liễu Văn Ngạn khẽ nhíu mày, truyền âm nói với bà: "Mặc kệ!"
"Nhưng mà. . ."
Diệp Hồng Nhạn là người hết sức nghĩa khí, nếu đó là người tới cứu mình thì bà sẽ rất áy náy nếu để bọn hắn phải chết!
Hiện tại, mấy vị Nhật Nguyệt hậu kỳ của Liệp Thiên các đều đang bận chiến đấu, bà mà ra tay thì vẫn có hi vọng cứu được hai người kia, sau đó lập tức bỏ chạy.
Liễu Văn Ngạn suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Hai vị lấy mặt nạ xuống đi, nếu thật sự là tới cứu viện thì ta sẽ cầu Liệp Thiên các buông tha cho hai vị, đều sẽ tính vào nhiệm vụ mà đồ đệ của ta đã giao. . . Huyền Cửu đại nhân, chuyện này có thể chứ?"
Đại nhân?
Tô Vũ âm thầm chửi bậy, không biết lần sau Liễu lão sư sẽ gọi mình là cái gì, lần trước khi hắn giả trang Thôi Lãng cũng đã bị gọi là Thôi huynh.
Tô Vũ cười nhạt, "Tất nhiên là có thể!"
Hắn không tin hai tên này tới cứu người.
Bất kể có phải hay không, trước tiên cứ tra rõ ràng thân phận của cả hai, nếu như là địch nhân thì tối thiểu cũng biết tới từ nơi đâu.
Kỳ thật, dù hiện tại không biết, nhưng tốt xấu gì Nhật Nguyệt cũng là đại nhân vật một phương, chỉ cần bọn chúng chết, không sớm thì muộn cũng có thể điều tra ra rốt cuộc là ai!
Đương nhiên, có vài người điệu thấp, ngày ngày bế quan thì có lẽ ngươi cũng khó mà biết hắn có còn sống hay không.
Công pháp, chiến pháp của hai tên này thoạt nhìn đều khá thường gặp, thành ra không dễ phán đoán thân phận.
Giờ phút này, cuộc chiến của chuẩn vô địch xa xa đã đến mức kịch liệt, đánh cho hư không bốn phương đều đang rung chuyển. Bên này, Bát trưởng lão cũng quát chói tai một tiếng, một chưởng đập một tôn Nhật Nguyệt trung kỳ chia năm xẻ bảy.
Không ngừng có Nhật Nguyệt bỏ mạng!
Trước đó còn có 17 18 vị Nhật Nguyệt, trong chớp mắt đã bị giết rất nhiều, hai vị giáo chủ Cự Lực cùng Địa Hỏa thuận theo chiều gió cũng rất quen tay, đôi bên hợp lực với nhau đã đánh giết được ba vị Nhật Nguyệt cảnh!
Đến lúc này, Nhật Nguyệt vạn tộc chỉ còn lại tầm 10 vị, cộng thêm hai tên Nhân tộc nữa.
Hai tên kia đã bị Huyền Giáp đập mấy chưởng thổ huyết nhưng vẫn không chịu lấy mặt nạ xuống.
Tô Vũ đã hiểu mọi chuyện!
Nếu là người của tên vô địch phản bội thì bọn chúng đã sớm bị gã giết chết.
Có lẽ bọn họ tới từ đại phủ nào đó nên mới không tiện lấy mặt nạ xuống. Nhật Nguyệt của đại phủ sẽ không bị gã vô địch kia giam cầm trong biển ý chí, cho nên mới không bị giết.
Tô Vũ thầm cười nhạo.
Người của đại phủ?
Không biết là người của phủ nào.
Có lẽ là đến từ hai đại phủ khác nhau, hoặc là dứt khoát đều tới từ Thánh địa.
Mà vào lúc này, Bát trưởng lão lại đưa tin tới: "Mau đi thôi, ta đã cảm ứng được có cường giả sắp đến rồi!"
Bên phía vạn tộc vẫn còn 10 vị Nhật Nguyệt cảnh, 4 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đều sống sót.
Những cường giả khác của vạn tộc khẳng định sẽ muốn tới cứu viện.
Trước đó chỉ có một vị chuẩn vô địch tới, kết quả đã bị Nguyên Thủy giáo chủ cản lại, hiện tại đại khái lại sắp có cường giả đỉnh cấp đến cứu.
Tô Vũ trầm mặc một hồi, cuối cùng quyết đoán đưa tin: "Mọi người dốc toàn lực ứng phó, toàn bộ đều ra tay giết chết người dưới thất trọng! Bát trưởng lão tận lực đánh giết những người khác, đưa Liễu Văn Ngạn cho Nguyên Thủy giáo chủ, chờ đợi vị chuẩn vô địch kế tiếp tới vây giết Nguyên Thủy."
"Đưa cho Nguyên Thủy ư?"
Bát trưởng lão suy tư một chút, sau đó khẽ gật đầu, có lẽ đây cũng là ý kiến hay, hiện giờ họ chỉ sợ Nguyên Thủy bỏ chạy, nhưng đối phương xuất hiện thì e là có ý muốn bảo hộ Liễu Văn Ngạn.
Giết Liễu Văn Ngạn hoặc là mang Liễu Văn Ngạn đi đều sẽ khiến Liệp Thiên các bị những người kia truy sát.
Đã như vậy, để ông lại cũng là lựa chọn tốt.
"Được!"
Một đám người dồn dập ra tay, đại chiến trong nháy mắt đã tiến nhập đỉnh phong.
Mà Tô Vũ cũng không hề nhàn rỗi.
Hắn không ngừng thu thập tinh huyết, rút ra huyết dịch.
Mắt thấy mấy người sắp không chịu nổi, Tô Vũ đột nhiên đấm ra một quyền oanh sát một tên cường giả Nhân tộc, huyết dịch của kẻ này bay tứ tung. Vẻ mặt Tô Vũ vô cùng lạnh lùng, sau lưng, Diệp Hồng Nhạn mấy lần muốn ra cứu nhưng cũng đành từ bỏ!
Đến bây giờ, bà vẫn không xác định được vị kia có phải cùng một bọn với bà hay không, thấy đối phương bị Tô Vũ đánh nổ thì cũng có chút phẫn nộ.
Liễu Văn Ngạn lại không để ý, ông đã yêu cầu hai người kia lấy mặt nạ xuống nhưng đối phương không nguyện ý, không cần hỏi thêm nữa, chắc chắn là kẻ thù!
Giết thì cứ giết thôi!
Thái độ của ông với những kẻ này giống hệt như Tô Vũ, chúng đáng hận hơn cả vạn tộc, nên giết!
Nếu người của Liệp Thiên các không đến thì dù phải trả bất cứ giá nào, ông cũng sẽ chém sạch bọn gia hỏa này.
Giết chóc một hồi, bỗng nhiên ở nơi xa có một thân ảnh cực kỳ cường hãn hiển hiện trong hư không, xem ra đã có người tới.
Tô Vũ nhìn thoáng qua cục diện, bên hắn đã giết hầu hết rồi.
Mấy chục Nhật Nguyệt mà bây giờ chỉ còn lại ba vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đang kéo dài chút hơi tàn.
Thêm một lát nữa thì mấy người kia đều sẽ ngã xuống.
Tô Vũ cũng không thèm để ý bọn chúng có chết hay không, hắn quát to: "Nguyên Thủy giáo chủ, Nam Vô Cương đại nhân, Liễu Văn Ngạn ở bên này, chúng ta giữ không được nữa, đại nhân tự quản đi. . ."
Dứt lời, hắn liền ra lệnh: "Rút lui!"