Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1760 - Chương 1760: Đại Sát Phôi

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1760: Đại Sát Phôi
 

Tô Vũ quát: "Rút lui!"

Nghe vậy, Bát trưởng lão liền thay đổi càn khôn, trong nháy mắt đã đưa ba người Liễu Văn Ngạn tới sau lưng Nguyên Thủy giáo chủ một khoảng cách không xa. Ông cười ha hả, mặc kệ ba gia hỏa Nhật Nguyệt đang kéo dài hơi tàn, cả nhóm Liệp Thiên các thu hồi những thi thể khác rồi dồn dập tan biến.

Hơn hai mươi vị Nhật Nguyệt đến nhanh mà đi càng nhanh!

Bất quá, nơi này đã có tới 21 vị Nhật Nguyệt cảnh bị sát hại!

Vạn tộc và Nhân tộc tổng cộng có 24 vị Nhật Nguyệt đến truy sát Liễu Văn Ngạn, trong đó có 5 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, còn lại thì đều là dưới trung kỳ, mà bây giờ đã chết mất 2 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ và 19 vị cường giả dưới trung kỳ.

Hôm nay, vầng trăng không ngừng rơi vỡ, cũng là ngày mà trong suốt nhiều năm qua, Nhật Nguyệt ngã xuống nhiều nhất!

Cả vùng hoang dã triệt để sụp đổ, bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ như máu.

Bên kia, Nguyên Thủy giáo chủ quát lên một tiếng lớn, tung chưởng đập tới phía chuẩn vô địch Ma tộc, sau đó ông ta cấp tốc quay người, giương tay chộp lấy ba người Liễu Văn Ngạn, trong nháy mắt mang theo mọi người cùng tan biến.

Không đến một giây đồng hồ, một vị chuẩn vô địch Thần tộc buông xuống, liếc mắt nhìn vị chuẩn vô địch Ma tộc một cái. Ánh mắt cường giả Thần tộc băng hàn, nhìn thoáng qua Nhật Nguyệt bát trọng của Ma tộc còn chưa chết ở nơi xa, quát: "Đuổi theo Nguyên Thủy, Liễu Văn Ngạn đang ở trong tay hắn!"

Hai người không nói gì thêm, cấp tốc phá vỡ hư không, truy sát theo hướng Nguyên Thủy giáo chủ bỏ chạy.

. . .

Bên chỗ Liệp Thiên các đang rút lui, Bát trưởng lão cảm ứng một thoáng, cười nói: "Huyền Cửu, ngươi nói đúng, quả nhiên những tên kia đã đuổi theo Nguyên Thủy!"

Lòng ông hết sức thoải mái!

Ban nãy giết cực kỳ thống khoái, kết quả hai vị chuẩn vô địch lại không đuổi theo họ mà là đi truy sát Nguyên Thủy giáo chủ.

Liễu Văn Ngạn chính là bia ngắm.

Người nào mang theo thì người đó xui xẻo.

Giết hơn 20 vị Nhật Nguyệt cảnh, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Liệp Thiên các cơ hồ không có tổn thất gì, ngoại trừ vài vị Nhật Nguyệt bị thương, thì còn lại từ đầu tới đuôi đều là đè ép đối phương mà đánh.

Tô Vũ cười vang, đề nghị: "Trưởng lão, ngài và Huyền Giáp, Cự Lực, Địa Hỏa hãy trở về săn giết ba tên Nhật Nguyệt hậu kỳ kia. Sau này chết cũng không thừa nhận là chúng ta làm! Hai tên chuẩn vô địch kia có lên tiếng thì chúng ta cứ không thừa nhận là được!"

". . ."

Mấy người kinh ngạc nhìn hắn, ngươi còn muốn quay lại giết nữa?

Tô Vũ giải thích: "Nếu hai tên chuẩn vô địch đều đi rồi thì đương nhiên có thể giết, vì sao chúng ta lại bỏ qua? Bọn gia hỏa này đều là lực cản của chúng ta, chúng muốn chiếm lấy di tích, chúng đều là những kẻ tiên phong, giết một tên thì bớt một tên. Vừa vặn còn có Nguyên Thủy cõng nồi, mai này phủi sạch là được, Liệp Thiên các ta đâu có giết ai!"

Bát trưởng lão nhìn hắn một cái, bật cười.

"Tốt!"

Trong nháy mắt, bốn vị Nhật Nguyệt hậu kỳ liền tan biến.

Ba tên vạn tộc kia đều đã tàn huyết, hai vị chuẩn vô địch thì đã chạy đi truy đuổi Nguyên Thủy, họ cứ thuận tay mà giết đi thôi!

Không đến một phút đồng hồ, nơi xa lại lần nữa bùng nổ một hồi chiến đấu kịch liệt.

Bốn vị cường giả, trong đó có một vị là chuẩn vô địch, bây giờ lại chỉ phải đối phó với ba tên Nhật Nguyệt trọng thương, chỉ trong chốc lát, Tô Vũ đã thấy được hai vòng trăng tròn rơi vỡ, xem bộ dáng thì hẳn là hai vị Nhật Nguyệt thất trọng bị giết.

Rất nhanh, đám người đã trở về, Bát trưởng lão nói: "Đi thôi, tên Ma tộc bát trọng chạy mất rồi, gã chạy đến bên chỗ tên chuẩn vô địch Ma tộc, không dễ giết đâu, chúng ta chỉ giết hai tên còn lại. . ."

Mọi người liếc nhìn nhau, đắc ý cười lớn, không quan tâm những chuyện đó nữa, mau cấp tốc rút lui thôi!

Ẩn ẩn hiện hiện đều nhanh như gió!

. . .

Mà ngày hôm ấy, tin tức đã lan truyền khắp chư thiên.

Một trận chiến mà ngã xuống những 23 vị Nhật Nguyệt cảnh!

Trong đó có 4 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, cường giả vây giết Liễu Văn Ngạn chỉ còn lại một vị Ma tộc Nhật Nguyệt bát trọng bị trọng thương là còn sống.

Mà chiến đấu vẫn chưa ngừng lại.

Hóa ra Nguyên Thủy giáo chủ thật sự là Nam Vô Cương, ông đã cứu Liễu Văn Ngạn, mang theo họ chạy trốn. Hai vị chuẩn vô địch của Thần tộc và Ma tộc đều đang đuổi theo, trong khi đó đao phủ lớn nhất là Liệp Thiên các thì không bị một ai truy sát.

Đương nhiên, sau trận chiến này, tên tuổi Liệp Thiên các lại lần nữa truyền vang!

Tên Nhật Nguyệt bát trọng còn sống sót duy nhất đã trốn về Nam Nguyên, cơ hồ là khóc lóc kể lể với vạn tộc rằng mọi việc đều là do Liệp Thiên các làm. Liệp Thiên các ôm dã tâm bừng bừng, cấu kết với Nguyên Thủy giết tất cả mọi người.

. . .

Ở nội thành Nam Nguyên.

Hạ Hầu gia nhìn thoáng qua Hồng Đàm, nửa ngày vẫn không nói gì.

Đồ tôn của ngươi, mẹ nó, thật đúng là đại sát phôi trong số sát phôi!

Toàn vạn tộc, người giết Nhật Nguyệt nhiều nhất tuyệt đối không phải là Hạ Long Võ cháu ta, mà là Tô Vũ nhà ngươi mới đúng. Cả trực tiếp cùng gián tiếp thì số Nhật Nguyệt chết ở trong tay hắn đã vượt qua 50 vị rồi.

Nếu tính ở Nhân cảnh thì có nghĩa là Nhật Nguyệt của một hai đại phủ đều đã bị Tô Vũ giết sạch!

Cái tên này, chỉ còn thiếu việc giết vô địch nữa thôi!

Hồng Đàm cũng không biết nói gì, rất lâu sau mới lên tiếng: "Tiểu tử kia. . . Mấu chốt là, hắn làm mất sư huynh của ta rồi, nếu Nguyên Thủy không phải Tam Đại. . ."

Tiểu tử Tô Vũ có phải độc ác quá rồi không?

Ngươi làm lạc mất lão sư rồi đó!

Nếu Nguyên Thủy là người xấu thì không phải lão sư của ngươi sẽ xong đời à?

Còn chuyện giết nhiều Nhật Nguyệt như vậy. . . Được rồi, quen dần là được, người ta ở Chư Thiên chiến trường còn hố cả vô địch, tam thế thân bỏ mình cũng không phải chỉ một hai kẻ.

Hạ Hầu gia trầm giọng nói: "Không sao đâu, đồ tôn của ngươi cũng hiểu rõ mà, mặc kệ tên kia là thật hay giả thì xác suất hắn ra tay với Liễu Văn Ngạn không lớn. Nếu là thật thì sẽ không đối phó, nếu là giả thì cũng phải giả sao cho giống, hắn sẽ để Liễu Văn Ngạn đến Nam Nguyên thôi."

Hồng Đàm suy nghĩ một chút, đành phải gật đầu, hi vọng sư huynh không có việc gì!

Bây giờ ông bất lực, cũng chỉ có thể ngồi đây ôm hy vọng như vậy mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment