"Đúng thế!"
Bộ trưởng Hoàng bộ gật đầu, "Chính là ông ta, một khi ông ta tiến vào Nhật Nguyệt, có lẽ rất nhanh liền có thể bước vào Nhật Nguyệt cửu trọng. Một vị cường giả đa thần văn hệ sắp chứng đạo quan trọng hay là một vị vô địch phản bội quan trọng hơn. . . Nhân tộc chắc chắn sẽ dứt khoát lựa chọn lấy hay bỏ! Cho nên lần này là cơ hội duy nhất để gã vô địch kia giết sạch nhất mạch của Diệp Bá Thiên, sau đấy thu tay lại, tỏ vẻ với Nhân tộc rằng gã chỉ là ôm tư thù với Diệp Bá Thiên. . . Như vậy thì may ra mấy vị Đại Tần vương vẫn sẽ có khả năng buông tha cho gã."
Tô Vũ nói khẽ: "Nếu thế thì lần này vị kia ắt sẽ xuất hiện? Vậy Đại Hạ phủ dựa vào cái gì? Dụ ra liền xong việc à? Chẳng lẽ bọn họ dựa vào Nguyên Thủy giáo chủ sao, chắc gì đối phương đã thật sự là Nam Vô Cương. Bằng không, một khi đa thần văn hệ bị giết sạch, dù gã phản bội có bị dụ ra thì cũng chưa chắc đã chết mà."
"Nam Vô Cương. . ."
Bộ trưởng Hoàng bộ trầm ngâm: "Có khả năng này, dĩ nhiên cũng có thể là không phải, nhưng có một chuyện chắc chắn, đó là Hạ gia đã sớm trù bị nhiều năm. Trong mắt ta, tất nhiên họ sẽ có biện pháp đối phó vô địch, bằng không dẫn dụ đối phương ra khác nào tự tìm đường chết, hoặc là Nam Vô Cương đủ mạnh, có thể chiến vô địch, hoặc là Hạ gia còn có chiến lực vô địch nào khác. . ."
Dĩ nhiên Tô Vũ biết tình huống này, bất quá, hắn sẽ không nói!
"Chúng ta còn có thể đoán như vầy, vậy chắc chắn đối phương cũng nghĩ tới. Đại nhân, người kia còn dám xuất hiện sao?"
Bộ trưởng Hoàng bộ cười đáp: "Việc này rất khó nói, có lẽ sẽ đánh cược một lần đi, không cá cược thì không có cơ hội. Cược một lần, phàm là thành công thì về sau gã sẽ trút bỏ hết mọi gánh nặng, không còn gì phải lo lắng nữa."
Nói chuyện một hồi, bộ trưởng Hoàng bộ liền chuyển sang đề tài khác, ông mỉm cười hỏi thăm: "Huyền Cửu, gần đây thân thể có ổn không? Không bị tử khí tra tấn chứ?"
"Đa tạ bộ trưởng quan tâm, có Thiên Nguyên khí duy trì nên ảnh hưởng không quá lớn."
"Vậy thì tốt!"
Ông khẽ gật đầu, "Trưởng lão trong Các đều có nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ của ngươi chính là thống lĩnh các bạch diện ở đây, tiếp tục chế tạo ưu thế cho Liệp Thiên các. Tuy không phải là trưởng lão nhưng ngươi là người rất đáng được tín nhiệm cùng tin cậy."
"Đa tạ bộ trưởng cất nhắc."
Tô Vũ nói lời cảm tạ, đúng thế, ta rất đáng được tín nhiệm!
Bộ trưởng Hoàng bộ hài lòng gật đầu, sau đó lại trêu chọc: "Mặt khác, mấy cái kế vặt của ngươi cũng đừng quá mức khoa trương, thí dụ như việc lần này ngươi bảo vệ Liễu Văn Ngạn. Ý tứ của Liệp Thiên các vẫn là muốn giết ông ta. Ngươi ấy, lòng dạ hẹp hòi."
Tô Vũ kinh hãi!
Bát trưởng lão thấy vậy bèn giải thích thay hắn: "Bộ trưởng, Huyền Cửu là vì muốn để cho chúng ta an toàn thoát thân thôi. . ."
Bộ trưởng Hoàng bộ nhẹ nhàng xua tay, cười nói: "Ta không bảo hắn làm không tốt, có điều ta biết tâm tư của hắn khi muốn bảo vệ cho Liễu Văn Ngạn. Chẳng qua là Huyền Cửu muốn Tô Vũ biết hắn đã giúp đỡ sư phụ của tên này một lần, hi vọng Tô Vũ có thể mở cánh cửa tiện lợi cho hắn, chặt đứt lối đi tử khí. Huyền Cửu, ta nói có phải không?"
Tô Vũ sững sờ!
Ơ đậu!
Nghe cũng có lý nhỉ.
Tô Vũ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng cúi đầu thưa: "Bộ trưởng. . . Ta. . . ta biết không thể gạt được các đại nhân! Đúng là ta có tâm tư này, kỳ thật ta không quá muốn ra tay với đa thần văn hệ, tối thiểu thì cũng không thể là ta ra mặt làm. Ta nghĩ nếu muốn thoát thân thì vẫn phải cầu Tô Vũ giơ cao đánh khẽ mới được, bằng không có hắn ở đó, ta rất khó thoát khỏi thân phận cư dân cổ thành. . ."
"Bất quá đại nhân, thiên địa chứng giám, chẳng qua ta chỉ thuận thế mà làm, tuyệt đối không vì tư lợi bản thân mà làm mất đi lợi ích của Liệp Thiên các. Lần này không giết Liễu Văn Ngạn cũng bởi vì Nguyên Thủy giáo chủ đang ở gần đó, một khi chúng ta giết ông ta. . . thực ra cũng chưa hẳn có thể giết được, Liễu Văn Ngạn một mực không phát nổ thần văn của Diệp Bá Thiên, ta cảm thấy ông ta vẫn có tự tin."
Bộ trưởng Hoàng bộ thản nhiên nói: "Ta không bảo ngươi sai, thế nhưng, có một số việc thì phải xem vận khí! Về phần Tô Vũ, lần này ngươi cũng tính là cứu được Liễu Văn Ngạn, trước đó ngươi còn dẫn người hộ tống Hồng Đàm, nếu Tô Vũ là kẻ trọng tình cảm, tự nhiên sẽ cho ngươi đi cửa sau."
Tam trưởng lão và Bát trưởng lão lúc này mới phản ứng được.
Ta đệch!
Thiếu chút nữa đã bị tiểu tử này lừa bịp, đúng rồi, thì ra mấy lần hắn bảo hộ đa thần văn hệ không phải là vì công tâm, mà là có chút tư tâm.
Bảo hộ đa thần văn hệ vì cái gì?
Hiện tại mấy người bọn họ mới nghĩ ra.
Vì Tô Vũ!
Không, nói đúng hơn là vì chính hắn!
Bởi vì nếu muốn chặt đứt lối đi tử khí thì cần phải giết chết đầu Tử Linh đã chuyển đổi Huyền Cửu.
Nhưng mà bá chủ Tinh Hồng cổ thành lại là Tô Vũ, một khi Tô Vũ không gật đầu thì ngươi giết cái rắm ấy.
Có khi ngươi còn chẳng vào được tới nội thành nữa là.
Bát trưởng lão nhịn không được nói: "Huyền Cửu, tính toán của ngươi thì ngươi cứ nói thẳng là được, trước đó ta thật sự không nghĩ nhiều, nếu ta lỡ giết Liễu Văn Ngạn, ngươi sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa!"
Tô Vũ bất đắc dĩ nói: "Cho nên người khác có thể giết cường giả đa thần văn hệ nhưng ta thì không thể, nếu ta giết, chỉ cần tin tức bị truyền đi rồi bị Tô Vũ biết được thì coi như ta xong đời. Sớm muộn gì ta cũng phải trở về cổ thành thôi!"
Hai vị trưởng lão thổn thức, suýt nữa bọn họ đã quên mất gia hỏa này vẫn là dân cư cổ thành.
Tam trưởng lão cười nói: "Ta thấy gần đây ngươi nhảy nhót tưng bừng nên quên mất việc này, có lẽ Tử Linh chuyển đổi ngươi chỉ là Sơn Hải, chém giết cũng không khó đâu. Như vậy đi, nếu có nhiệm vụ đánh giết đa thần văn hệ thì ngươi có thể không tham gia, trước mắt cũng không thiếu chiến lực của một vị Nhật Nguyệt, yên tâm đi."
Chuyện thuận nước giong thuyền thì dễ thôi.
Mà Tô Vũ thấy vậy thì mừng thầm, các ngươi đúng là tri kỷ, khi không lại tìm cho ta một lý do cực tốt.
Không sai, ta không muốn ra tay với đa thần văn hệ, thậm chí còn có thể tỏ ý bảo hộ, lý do rất đơn giản, ta phải nịnh nọt Tô Vũ!
Chính ta cũng quên mất bản thân mình là cư dân cổ thành đây này.
Huyền Cửu kỳ thật cũng tính là thuộc hạ của Tô Vũ mà.
Cứ như vậy, về sau khi hắn bảo hộ Liễu Văn Ngạn đều không cần vắt hết óc nghĩ lý do, chỉ cần lôi chuyện mình muốn tự bảo vệ chính mình ra là được.
Tô Vũ nhìn thoáng qua bộ trưởng Hoàng bộ, trong lòng âm thầm có điểm hồ nghi.
Vị này đưa đến cho mình một lý do quá tốt, ông ta... không hoài nghi gì sao?