Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1764 - Chương 1764: Đồng Bệnh Tương Liên

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1764: Đồng Bệnh Tương Liên
 

Thấy Tô Vũ nhìn mình, bộ trưởng Hoàng bộ bình tĩnh dặn dò: "Mọi người có kế vặt, tư tâm đều là chuyện bình thường. Tam trưởng lão cùng Bát trưởng lão cũng muốn chiếm lấy vật gánh chịu, Văn Mộ chỉ đứng thứ hai, cái này thì ta đều hiểu. Thế nhưng hãy nhớ kỹ, Liệp Thiên các mới là căn cơ của các ngươi. Lợi ích của Liệp Thiên các mới là trọng yếu nhất, không có Liệp Thiên các, làm độc hành khách sẽ chẳng có kết quả tốt lành gì. Chỉ cần các ngươi không phá hư toàn cục thì chúng ta cũng sẽ không bạc tình, rõ chưa?"

"Hiểu rõ!"

Ba người dồn dập đáp lời!

Trong lòng ai nấy đều chột dạ. Dưới lớp mặt nạ của Tam trưởng lão và Bát trưởng lão đều rịn mồ hôi, rõ ràng, bộ trưởng Hoàng bộ đã nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Văn Mộ bia?

Không có ích gì với ta cả!

Mục tiêu của hai người bọn họ rất đơn giản, giành lấy chí bảo gánh chịu.

Họ muốn xem thử có mấy món, nếu có hai kiện thì lúc ấy chia mỗi người một kiện. Sau này họ cũng không cần lo lắng về chuyện chứng đạo nữa, gánh chịu một thế thân là đủ rồi, hiện tại hai người bọn họ đã là chuẩn vô địch.

Mọi người có ý đồ đối với Văn Mộ bia, hai người bọn họ thì chỉ quan tâm đến chí bảo.

Trên thực tế, không ít chuẩn vô địch đều ôm tâm tư tương tự.

Dù sao, thành Hoàng gì đó cách bọn họ quá xa vời.

Mà bây giờ, bộ trưởng Hoàng bộ tự mình tới, có lẽ là vì nhìn thấu mọi thứ cho nên mới uy hiếp một phen, thuận tiện cũng cảnh tỉnh Huyền Cửu, đừng làm mọi chuyện vượt quá khuôn phép.

Bảo hộ đa thần văn nhất hệ thì có thể, thế nhưng điều kiện tiên quyết là không được để ảnh hưởng đến việc Liệp Thiên các chiếm lấy Văn Mộ bia.

Tô Vũ cũng rất bất đắc dĩ.

Tâm hắn thật là mệt mỏi.

Kỳ thật hắn đang tự hỏi một vấn đề, nếu ta nói ta sẽ trực tiếp đưa Văn Mộ bia cho Liệp Thiên các, đổi lại Liệp Thiên các mời ra 6 vị vô địch giúp ta thủ tiêu tên phản bội rồi sau đó giúp Hạ Long Võ chứng đạo thì có được không?

Nếu làm được, ta đưa luôn cho các ngươi là xong!

Văn Mộ bia tuy trọng yếu, cũng có vẻ hết sức trân quý, nhưng mà Tô Vũ lại không mấy bận tâm.

Còn chuyện chặt đứt truyền thừa đa thần văn hệ, đứt thì cứ đứt thôi.

Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt!

Đáng tiếc, hắn không dám nói, cũng không dám đề cập.

Hiện tại kế hoạch đã đến mức độ này, nếu tự phá hủy mọi thứ thì Tô Vũ cũng tiêu đời, Liệp Thiên các vốn đâu phải thứ tốt lành gì.

. . .

Mấy người Tô Vũ đều bị cảnh tỉnh một hồi.

Rất nhanh, bộ trưởng Hoàng bộ liền rời đi.

Ba người đưa tiễn ông ta, lòng ai cũng nhiều hơn một phần vui mừng.

Trong mơ hồ còn nhiều thêm chút thân thiết.

Biết sao được, đồng bệnh tương liên!

Tô Vũ cười hỏi: "Mục tiêu chủ yếu của hai vị trưởng lão đều là vật gánh chịu à?"

Bát trưởng lão tổ đội cùng hắn lâu rồi nên không còn lạnh lùng như ban đầu nữa, nghe vậy thì ông thở dài, "Đến mức độ của chúng ta chẳng phải chỉ cầu cái này sao? Vật gánh chịu rất khó tìm, ta và Tam trưởng lão có thể mỗi người cầm tới một kiện thì cũng phải hao tổn tích cóp nhiều năm, dùng toàn bộ công huân mới đổi được. Cơ hội lần này khó cầu, mấy vị trưởng lão chấp pháp bộ đều động tâm, đều muốn tranh cơ hội này, may mà đây là địa bàn chúng ta đang phụ trách."

"Bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ phải trăm năm ngàn năm sau chúng ta mới có cơ hội tích lũy nhiều công huân cùng tài vật như vậy để đổi lấy một vật gánh chịu khác, sau đó thử chứng đạo."

Cho nên ngay từ đầu, mục tiêu của hai người bọn họ chính là cái này!

Hiện tại, chỉ là bị bộ trưởng Hoàng bộ chỉ rõ ra mà thôi.

Tô Vũ đã hiểu, hắn khẽ nói: "Thuộc hạ cũng chỉ muốn cầu sinh, bất quá bộ trưởng nói rất đúng, lần này kết quả tốt nhất là chúng ta chiếm lấy toàn bộ di tích, thuận tay giúp đa thần văn hệ một chút, ta muốn mượn cơ hội để nói chuyện với Tô Vũ. . . Dù lần này ở trong di tích vô phương chặt đứt lối đi thì lần sau ta sẽ tranh thủ tới Tinh Vũ phủ đệ để chặt đứt lối đi, có lẽ không cần sắp xếp người đi giết nữa mà làm cho Tô Vũ tự ra tay đánh giết con Tử Linh kia sẽ thích hợp hơn một chút!"

Tô Vũ thở dài một tiếng, "Chút tư tâm của ta, khiến hai vị đại nhân chê cười rồi."

Tam trưởng lão mỉm cười, "Không có gì, vạn vật sinh linh ai mà không có tư tâm? Nếu ngươi nói rằng vì nhiệm vụ Liệp Thiên các, mạng của mình cũng không cần thì chúng ta mới thực sự cần phải ngẫm lại, ngươi còn đang che giấu cái gì? Loại người này không phải Thánh Nhân thì chính là đang mưu cầu càng nhiều lợi ích hơn.”

Tô Vũ ngượng ngùng đáp: "Đáng tiếc, bây giờ đã bị bộ trưởng vạch trần. . . Ta không dám lấy việc công làm việc tư nữa."

"Không sao!"

Bát trưởng lão cười ha hả: "Việc nhỏ thôi! Kỳ thật bộ trưởng cũng không thèm để ý, nếu ngài ấy để ý thì sẽ không chỉ nói vài câu rồi thôi.”

Tô Vũ thở phào, gật gật đầu.

Nhưng trong lòng hắn vẫn thấy hơi e ngại, rốt cuộc bộ trưởng Hoàng bộ có mục đích gì?

Mình tới Nhân cảnh là do ông ta chỉ định.

Lần này, mình thả Liễu Văn Ngạn đi thì ông ta tới cảnh tỉnh một phen, thế nhưng lại vô tình tìm giúp mình một cái cớ giải vây thật hay, không lẽ đối phương đã biết ta là ai rồi?

Không đúng!

Nếu Huyền Giáp là Nhân tộc thì bộ trưởng Huyền bộ có thể sẽ biết một chút tình huống, nhưng Hoàng bộ và Huyền Bộ đâu có thân thiết!

Huyền Giáp lại không thuộc quyền quản lý của Hoàng bộ.

Tô Vũ đau đầu, mọi chuyện không rõ ràng cho lắm, thế nhưng, hắn vẫn nên cẩn thận một chút, hiện tại gặp được mấy vị vô địch, hắn đều chột dạ muốn chết.

Cũng may, thần văn của hắn đã cường đại hơn trước, thực lực cũng đã đề thăng, chỉ cần bộ trưởng Hoàng bộ không cố ý tra xét tỉ mỉ hắn thì sẽ không nhìn ra cái gì.

Đại Minh vương mạnh như vậy, lúc trước khi vừa bắt được hắn cũng không nhìn ra cái gì cả.

Bộ trưởng Hoàng bộ chỉ cho tam thế thân đến, hẳn là cũng nhìn không ra dị thường.

Tô Vũ tự an ủi bản thân một hồi.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, không được, thực lực quá thấp, đêm nay ta phải xong 61 đúc, mấy ngày tới tu tâm yên tĩnh một thoáng, mau chóng hoàn thành 62 đúc mới được.

Hoàn thành 62 đúc, lực lượng khiếu huyệt vượt qua 66 vạn, lại mở ra Dương khiếu, cộng thêm thần văn bổ trợ và thuế biến trong 144 đao khiếu thì thực lực của hắn cũng có thể đi đến mức độ 800 ngàn khiếu.

Lực lượng 300 ngàn khiếu chính là Nhật Nguyệt nhất trọng thông thường, nhị trọng đại khái có thể đi đến 500 ngàn, tam trọng cùng lắm cũng khoảng 800 ngàn.

Nói một cách khác, mấy ngày nữa khi Tô Vũ hoàn thành 62 đúc, nếu hắn toàn lực ứng phó thì thật ra có thể đấu cùng Nhật Nguyệt tam trọng.

Thân thể đến mức độ ấy rồi thì thôn phệ tinh huyết Nhật Nguyệt lục trọng cũng sẽ không thành vấn đề.

Đợi đến lúc đại chiến bùng nổ, tốt xấu gì hắn cũng tính là Nhật Nguyệt lục trọng nhỉ?

"Chờ Liễu lão sư đến Nam Nguyên. . ."

Tô Vũ quyết định xong xuôi mọi thứ, hắn phải đi bế quan thôi.

Mấy ngày sắp tới hắn sẽ không làm đại sự, nếu còn làm nữa thì vạn tộc đều muốn tới vây giết hắn, lần này đã hại chết hơn 20 vị Nhật Nguyệt, đâu phải việc nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment