Nam Nguyên.
Cường giả tụ tập càng ngày càng nhiều, dù đã có hơn 20 vị Nhật Nguyệt bị giết nhưng vẫn không ngăn nổi sự nhiệt tình của mọi người.
“Liễu Văn Ngạn tới chưa?”
“Có phải hắn tới là di tích sẽ mở ra hay không?”
“Không chắc, hắn tới mà đòi mở di tích ư? Bảo Tô Vũ đến thì may ra!”
“. . . ”
Rất nhiều người nghị luận cực kỳ ồn ào náo loạn!
Nhiều cường giả, cũng nhiều thiên tài, những ngày qua, thiên tài giao phong, cường giả đại chiến thường xuyên xảy ra.
Nhân tộc giao thủ cùng Nhân tộc, Nhân tộc với vạn tộc, vạn tộc với vạn tộc, đây chỉ là chuyện thường, Thần Ma cũng không phải bằng hữu, Tiên Long cũng không phải nhất thể.
Giờ phút này, có người lớn tiếng quát: “Đánh chết đám người Liệp Thiên các!”
Dứt lời, nơi xa liền có một đạo khí tức Nhật Nguyệt bát trọng bùng nổ, một Ma Thần từng suýt bị đánh chết lập tức tấn công, cộng thêm cả một tôn Nhật Nguyệt cửu trọng Thần tộc.
Mà hai thành viên Liệp Thiên các mới vừa tiến vào, hoặc là nói lẻn vào lập tức khiếp sợ, một vị trưởng lão vô diện lôi kéo một vị bạch diện nhanh chóng trốn chạy, vị bạch diện kia còn quát: “Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta không phải Liệp Thiên các...”
“Gã còn muốn lừa gạt kìa. Tưởng bọn ta ngu chắc? Giết chúng!”
Sắc mặt tên bạch diện đại biến, má nó!
Mười mấy vị Nhật Nguyệt đánh tới!
Y hoảng sợ gào lên: “Trưởng lão, nhanh lên đi! Chạy nhanh!”
Trưởng lão im lặng cắm cổ chạy, dù ông có là Nhật Nguyệt bát trọng thì lúc này cũng phải cố mà chạy cho nhanh, bởi vì đằng sau có vài vị Nhật Nguyệt thất bát trọng đang đuổi giết.
“Hiểu lầm thôi mà!”
Tiếng hô thê lương truyền đến, vị bạch diện kia nói: “Ta không phải... Ta là Hoàng Cửu, phản đồ Hoàng Cửu của Liệp Thiên các!”
Ta nhận được chưa?
Ta là phản đồ, được chưa?
Ta chỉ nghĩ mặt nạ bạch diện này không tồi, còn có thể che lấp khí tức nên mới tiếp tục đeo nó mà thôi.
Nhiều ngày qua y bế quan cùng trưởng lão, y thật sự không biết tại sao Liệp Thiên các lại rơi vào tình cảnh bị người người truy sát như vậy.
Y chẳng làm gì, chỉ vừa xuất hiện đã bị mọi người hô hào đuổi giết.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Y không biết gì cả.
Hoàng Cửu suy nghĩ, Liệp Thiên các chuyên phụ trách tìm hiểu tin tức, hiện tại có tin tức về Nam Nguyên Nhân cảnh là nổi bật nhất. Trước kia, nơi nào đại chiến đều không có quan hệ gì với Liệp Thiên các, Liệp Thiên các chuyên đi tra xét tin tức, trong tình huống bình thường sẽ không có ai quản.
Cho nên y vừa xuất quan liền cùng trưởng lão tìm tới Nam Nguyên.
Kết quả. . . chuyện gì vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao lại đối xử với chúng ta như này?
Y gào thét thê lương: “Thật sự chỉ là hiểu lầm, ta không phải người Liệp Thiên các. . .”
Phía sau, cũng có vài người đuổi giết đã tin lời Hoàng Cửu.
Người Liệp Thiên các không ngốc, vừa gây chuyện xong, dễ gì giờ phút này bọn họ còn dám lộ diện.
Hai kẻ này ngây ngốc xông tới, có lẽ thật sự không biết chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu ở Chư Thiên phủ.
Đương nhiên không loại trừ khả năng bọn họ là kẻ ngốc, cảm thấy hiện tại mọi người vẫn một mắt nhắm một mắt mở với Liệp Thiên các, cho rằng bọn họ không bận tâm việc có nhiều Nhật Nguyệt bị giết như vậy.
Giờ phút này, nghe đối phương xưng là Hoàng Cửu, bọn họ phần nào đã hiểu tình huống đại khái.
Thì ra là tên ngốc Hoàng Cửu đây mà.
Chính y đã vu oan Huyền Cửu là Tô Vũ, khiến Liệp Thiên các đi gây sự với Tô Vũ, kết quả bị Tô Vũ mượn nhờ tượng đá giết chết một vị trưởng lão của chúng.
Việc Liệp Thiên các truy nã Hoàng Cửu còn đang ầm ĩ đây.
Dù thế, vẫn có người quát: “Giết chúng! Bọn chúng là gián điệp của Đại Hạ phủ.”
Lời này vừa nói ra, lại có Nhật Nguyệt lao đến tấn công.
Giết xong rồi hẵng nói.
Dù hai kẻ này không tính là người Liệp Thiên các thì cũng là người Đại Hạ phủ, đừng quên, nguyên nhân hai kẻ này phản bội chính là cấu kết với Đại Hạ phủ, bán đứng Huyền Cửu, bẫy giết đám người Thải Nhất.
Một khi đã như vậy thì có thể ra tay giết chết hai kẻ này.
Hoàng Cửu và Hoàng Giáp còn chưa kịp nói gì, phía sau, một đạo khí tức Nhật Nguyệt bát trọng bùng nổ, kẻ đó phẫn nộ quát: “Lớn mật, các ngươi dám giết người Đại Hạ phủ ta, đáng chết!”
Oanh!
Đại chiến bùng nổ!
Trong nháy mắt, 7 - 8 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đã tham chiến, Hoàng Giáp và Hoàng Cửu mặc kệ tất cả, điên cuồng cắm đầu trốn chạy.
. . .
Mười mấy phút sau, Hoàng Giáp thở hổn hển, thả Hoàng Cửu xuống, thở dốc nói: “Được rồi, không ai đuổi theo nữa đâu!”
Lần đầu tiên!
Thật sự đây là lần đầu tiên, một vị Nhật Nguyệt bát trọng như ông lại phải chạy chật vật như thế.
Quá thê thảm!
Nếu không phải phía sau có người ngăn cản, ông mà vẫn bị đuổi theo, cho dù là Nhật Nguyệt bát trọng thì cũng có khả năng bị bọn họ đánh chết.
Thật đáng sợ!
Rốt cuộc những ngày qua đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Cửu thở dốc, sau một lúc lâu, y tru lên như khóc tang: “Trưởng lão, xong đời rồi! Mấy kẻ vừa tới chính là người Hạ gia đó, hiện tại hai ta chắc chắn đã bị xếp vào cùng phe với Hạ gia rồi. Vì hai ta, Hạ gia đang khai chiến cùng bốn năm vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, không phải người nhà thì có thể ra sức như vậy sao?”
Hoàng Giáp giật mình, nhất thời im lặng không biết nên nói gì.
Đúng vậy, vì hai người bọn họ mà Hạ gia đã phái ra bốn năm vị Nhật Nguyệt, thậm chí đích thân Hạ Hầu gia tự mình ra tay ác chiến cùng Thần Ma Nhật Nguyệt, bây giờ nói hai người bọn họ không phải người Hạ gia thì ai tin?
Ban nãy, Hạ gia không giải thích một lời liền khai chiến, còn là liều chết bảo hộ bọn họ.
Hoàng Giáp nhìn Hoàng Cửu, cắn răng nói: “Hạ gia biết chúng ta không cùng phe với bọn họ mà còn làm như thế, có phải xem như không đánh đã khai không? Nếu chỉ đơn thuần là muốn bẫy chúng ta, vậy thì chắc chắn Huyền Cửu có vấn đề! Cho nên bọn họ mới muốn chứng thực thân phận chúng ta.”
Hoàng Cửu buồn bực: “Ta biết, nhưng trưởng lão, hai ta ra mặt đính chính thì có người tin không? Ai tin chứ? Hai ta bây giờ chính là phản đồ Liệp Thiên các!”
Thật bi ai!
Chúng ta là phản đồ!
Hoàng Giáp cũng buồn bực, không nhịn được hỏi: “Ngươi nói xem, rốt cuộc Huyền Cửu có vấn đề không?”
Hoàng Cửu tự hỏi, rồi do dự đáp: “Khó nói lắm, hiện tại ta chỉ muốn biết mấy ngày qua Liệp Thiên các đã làm gì, chúng ta vừa xuất hiện liền bị đuổi giết, chẳng lẽ trong Các đã đào mộ tổ tiên nhà bọn họ?”
Hoàng Giáp ngẫm nghĩ, cũng đúng, biết rõ tình huống trước rồi lại tính.
Còn vấn đề của Huyền Cửu và Hạ gia, cứ để đó đã.
Chờ hai người thăm dò tình huống rõ ràng xong sẽ xem xét nên xử lý thế nào.
Hiện tại Liệp Thiên các muốn giết bọn họ, người ngoài cũng muốn giết, nhưng Hạ gia lại muốn bảo vệ... Có điều khi không có ai, chắc chắn Hạ gia cũng sẽ muốn giết.
Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy buồn bực như thế, hai người vừa tới Nhân cảnh không được bao lâu, vốn chưa làm được trò trống gì.
Bây giờ không chỉ mất đi thân phận trưởng lão và bạch diện, còn vô cớ bị một đống người hô hào truy sát.