Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1766 - Chương 1766: Gặp Ta Mà Chạy Làm Gì?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1766: Gặp Ta Mà Chạy Làm Gì?
 

Hoàng Giáp và Hoàng Cửu đều là cường giả, cả hai nhanh chóng ngụy trang một chút, sau đó lại lén vòng về khu vực phụ cận cổng thành, dò hỏi một hồi liền lấy được tình báo ở chỗ người tu đạo Nam Nguyên tụ tập.

Liệp Thiên các đích thật đã gây ra chuyện lớn!

Ở khu vực gần Chư Thiên phủ, bọn họ đánh chết 23 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh.

Phái ra chấp pháp trưởng lão cảnh giới chuẩn vô địch.

Suýt nữa giết chết vị cường giả Nhật Nguyệt bát trọng đuổi giết bọn họ, Ma tộc Tháp Nhĩ.

Khó trách, khi vị Ma tộc kia vừa nhìn thấy người Liệp Thiên các thì đã lập tức điên cuồng như muốn lao lên cắn chết bọn họ.

Mạng gã lớn, trong 24 vị Nhật Nguyệt, chỉ có gã là trốn thoát!

Tìm một nơi không người, Hoàng Cửu và Hoàng Giáp hai mặt nhìn nhau, nhất thời không còn lời gì để nói.

Tính ra bọn họ bị đuổi giết cũng không oan.

Đây là tác dụng của tình báo, tình báo cơ sở cũng không biết, chạy lung tung sẽ chết người.

Hoàng Cửu cạn lời, truyền âm nói: “Trưởng lão, chắc chắn chuyện này có vấn đề! Đã bao giờ Liệp Thiên các làm vậy đâu. Đột nhiên nổi điên đi săn giết mấy chục vị Nhật Nguyệt, không lẽ đây là kế hoạch của Huyền Cửu?”

Hoàng Cửu lại nói: “Nếu Hạ gia đã yểm trợ Huyền Cửu, chứng thực thân phận chúng ta. Trưởng lão, vậy thì 100% Huyền Cửu chính là Tô Vũ!”

Lần trước y chỉ tùy tiện nói mà thôi.

Nhưng hiện tại, ngẫm lại sự quỷ dị của Liệp Thiên các gần đây, nhất là cách thức bẫy giết vô số Nhật Nguyệt này, thật sự không phải là chiêu trò của Tô Vũ sao?

Hoàng Giáp trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới lắc đầu, bảo: “Suy đoán cũng vô dụng! Ngươi muốn Liệp Thiên các đi thăm dò Tô Vũ lần nữa à? Nếu ngươi cảm thấy Liệp Thiên các dám làm vậy, ngươi có thể đi đối chất với bọn họ thử xem.”

Hoàng Cửu cạn lời, đừng đùa!

Liệp Thiên các chắc chắn sẽ bóp chết ta.

Lần trước đi thăm dò, một vị trưởng lão đã chết, vị trí tổng bộ bị lộ. Nếu bây giờ lại tới cổ thành lần nữa thì sẽ chết bao nhiêu người cho đủ?

Thử cái rắm!

Ngươi nói Huyền Cửu là người khác thì thôi, nhưng ngươi nói Huyền Cửu là Tô Vũ, bây giờ đã không còn ai tin ngươi.

Về phần thủ pháp hay phong cách... Tô Vũ dám bẫy giết người, chẳng lẽ Huyền Cửu không dám?

Đó đâu phải kế sách độc quyền của Tô Vũ.

Hoàng Cửu bất đắc dĩ, buồn bực nói: “Hiện tại thân phận Liệp Thiên các không dùng được nữa, giờ mà mang thân phận này ra ngoài chắc chắn sẽ bị mọi người nhắm đến. Trưởng lão, hay là chúng ta từ bỏ đi, vứt mặt nạ, không cần lấy lòng ai, cũng không cần phải gánh tội thay ai.”

Trưởng lão ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu, đúng vậy, không thể dùng thân phận này tiếp nữa, nếu không sẽ không sống nổi.

Hai phe đều không chứa chấp bọn họ.

Quá thảm!

Liệp Thiên các muốn đuổi giết bọn họ, vạn tộc cũng muốn bóp chết bọn họ, Nhân tộc bên này có khi cũng muốn xử bọn họ, vậy phải sống thế nào?

“Haizz!”

Thở dài một tiếng, Hoàng Giáp mất mát nói: “Ta đã lăn lộn trăm năm ở Liệp Thiên các, kết quả... thật thảm! Vất vả lắm mới lên tới vị trí trưởng lão, ngươi hại chết ta rồi!”

“Không thể nói như vậy, trưởng lão, là khả năng của ngài quá kém cho nên mới có chuyện nói mà không ai tin, ngài nhìn Huyền Giáp trưởng lão kia kìa, lão nói Huyền Cửu không có vấn đề gì thì mọi người đều tin. Khoan đã. . . Nói vậy, chẳng lẽ Huyền Giáp trưởng lão cũng có vấn đề?”

Hoàng Cửu líu lưỡi, “Thế thì quá đáng sợ rồi.”

Huyền Giáp có vấn đề, vậy bộ trưởng Huyền bộ thì sao?

Còn cả bộ trưởng Hoàng bộ nữa. . .

Hoàng Cửu đột ngột truyền âm hỏi: “Trưởng lão, tình huống bộ trưởng Hoàng bộ ra sao, ngài và lão cùng phe không?”

Hoàng Giáp tức giận: “Phe phái cái gì? Cái này gọi là tuệ nhãn thức châu, bộ trưởng coi trọng, không quan tâm thân phận bối cảnh nên mới nhận chúng ta vào Các... ”

“Vậy giờ phải làm sao?”

“Ngu ngốc!”

Hoàng Giáp không chịu trách nhiệm, “Đều tại ngươi có mắt không tròng, cố tình đòi tổ đội cùng Huyền Cửu kia, giờ thì bị hại thảm rồi! Haizz!”

Hoàng Cửu lại hỏi: “Trưởng lão, bộ trưởng thật sự biết thân phận chúng ta sao?”

“Sao ta biết được.”

“Vậy ngươi vừa nói... ”

Hoàng Giáp ngắt lời: “Thôi, không nói nữa, ai biết người ta nghĩ thế nào, nhưng dù trước kia không biết, có lẽ hiện tại cũng đã biết, nếu hai ta không có vấn đề thì chạy làm gì.”

Hoàng Cửu hối hận, “Cũng đúng, lẽ ra lúc ấy không nên chạy, cùng lắm thì bị tra xét một phen rồi thôi, chưa chắc đã phát hiện ra thân phận hai ta! Có lẽ bộ trưởng Hoàng bộ đã biết rồi, người ta chẳng quan tâm, hai chúng ta lại bị dọa chết khiếp, thật xui xẻo!”

Hoàng Giáp cạn lời, không phải ngươi muốn chạy sao?

Lúc đó ta bảo ngươi trở về, ngươi kiên quyết không chịu!

Nếu không thì ta chạy làm gì?

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hoàng Cửu hỏi: “Trưởng lão, mặt nạ ngài hỏng rồi à? Nó sáng lên kìa.”

Dứt lời, y liền cười nói: “Vứt đi thôi, hỏng rồi, mặt nạ của trưởng lão cũng có vấn đề, định vị vừa sáng lên kìa, mà bộ trưởng Hoàng bộ còn đang ở chiến trường Chư Thiên, không lẽ lão định vị cách cả chư thiên sao?”

“. . . ”

Hoàng Cửu đột nhiên biến sắc, lập tức quay đầu liền chạy.

Mà Hoàng Giáp cũng cả kinh, vội vã ném mặt nạ xuống muốn phá hủy.

Mẹ nó.

Bị định vị rồi.

Không thể nào, ông là trưởng lão, chỉ có cấp trên trực thuộc mới có thể định vị ông, nhưng cấp trên trực thuộc của ông là vô địch, là bộ trưởng Hoàng bộ.

Sao lại như vậy?

Lẽ ra vị kia đang ở chiến trường Chư Thiên mới đúng.

Đang muốn phá hủy, ông chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ bên tai: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không phá, giữ lại vẫn tốt hơn, dù sao đó cũng là Địa binh đỉnh phong, không phải sao?”

“. . .”

Sắc mặt Hoàng Giáp tái nhợt, ngay sau đó, vẻ mặt ông liền trở nên hèn mọn, run rẩy nói: “Thuộc hạ Hoàng Giáp, bái kiến bộ trưởng!”

Bên kia, Hoàng Cửu đang trốn chạy bỗng thấy trời đất quay cuồng, trong chớp mắt đã bị lôi ngược lại, va vào người Hoàng Giáp, y lập tức cúi đầu, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ Hoàng Cửu, tham kiến bộ trưởng!”

Hai người đều chấn động, có cả tuyệt vọng và bi thương.

Xem như xong đời rồi.

Ban nãy bị Nhật Nguyệt đuổi giết, hiện giờ còn kinh hơn, vị vô địch bộ trưởng Hoàng bộ này còn tự mình tới Nhân cảnh để truy sát bọn họ, đã vậy thì. . . Chúng ta chết luôn cho nhanh.

Vận may quá kém!

Trước mặt hai người xuất hiện một thân ảnh, đó là bộ trưởng Hoàng bộ đeo mặt nạ màu xám.

Y thong dong như thể đang tản bộ tại sân nhà, giáng xuống từ không trung, mỉm cười hỏi: “Hoàng Giáp, gặp ta mà chạy làm gì?”

“Đại nhân... Ta... Ta không chạy... ”

Hoàng Giáp biện giải, sau đó ra vẻ đáng thương giải thích: “Đại nhân, ta không phản bội! Là Huyền Cửu bôi nhọ chúng ta, chắc chắn là thế! Đại nhân, chúng ta biết một bí mật kinh thiên, ta đang định nghĩ cách hội báo cho đại nhân.”

“Bí mật gì? Nói nghe xem.”

Bộ trưởng Hoàng bộ nhẹ nhàng đi tới, giúp ông sửa sang cổ áo tán loạn, vỗ nhẹ vào bờ vai ông, mỉm cười hòa ái, “Nói đi, run rẩy làm gì, đừng sợ.”

“Là... Ta... Ta không sợ... ”

Hoàng Giáp khẩn trương: “Là thế này, chúng ta phát hiện Huyền Cửu có vấn đề!”

“Hắn là Tô Vũ?”

Bộ trưởng Hoàng bộ bật cười, “Là bí mật này sao? Cần Liệp Thiên các xác minh không? Tam trưởng lão và Bát trưởng lão chấp pháp bộ đã thử hắn rất nhiều lần, nếu không, hay là để một vị Vĩnh Hằng tự mình đến cổ thành tra xét xem Tô Vũ còn ở đó hay không. Được chứ?”

“. . .”

Hoàng Giáp tuyệt vọng, nghĩa là sao?

Là không tin, hay là không thèm để ý?

Bên cạnh, Hoàng Cửu đã sợ tới mức muốn quỳ sụp xuống khóc, tại sao bộ trưởng Hoàng bộ lại tới đây?

Hai người bọn họ không ném mặt nạ chính là vì cảm thấy đối phương sẽ không tới, như vậy hai người bọn họ còn có thể tiếp tục giả mạo người Liệp Thiên các, kết quả không ngờ bộ trưởng lại tới thật rồi!

Bộ trưởng Hoàng bộ cười cười, duỗi tay chậm rãi gỡ mặt nạ của Hoàng Giáp xuống, “Năm xưa ta tự mình dẫn ngươi gia nhập Liệp Thiên các, Hoàng Giáp, ngươi nói xem, ta có biết thân phận của ngươi không?”

“Cái kia... Đại nhân...”

Mặt nạ của Hoàng Giáp dần cởi ra, lộ ra một gương mặt tiên phong đạo cốt.

Bình Luận (0)
Comment