Mặt nạ của Hoàng Giáp dần cởi ra, lộ ra một gương mặt tiên phong đạo cốt.
Bộ trưởng Hoàng bộ lại nói: “Khuôn mặt ngươi vẫn vô tội như thế, tiên phong đạo cốt như thế, lại còn chính nghĩa chính trực, đã trăm năm rồi, gương mặt này vẫn chẳng thay đổi gì.”
“Bộ trưởng... Ta... ”
Bộ trưởng Hoàng bộ ngắt lời: “Đừng khẩn trương, không cần lo lắng! Gương mặt này tốt mà, xem ra ngươi đã quen với gương mặt này rồi, tiểu Hoàng Cửu bên cạnh là gì của ngươi?”
Tay y chộp lấy mặt nạ của Hoàng Cửu, Hoàng Cửu muốn tránh nhưng lại không dám, chỉ có thể nhẫn nhịn để bộ trưởng Hoàng bộ gỡ mặt nạ xuống.
Ngay khi tháo ra, bộ trưởng Hoàng bộ thoáng ngạc nhiên.
“Nữ?”
“...”
Bộ trưởng Hoàng bộ sửng sốt, hồi lâu sau mới bật cười, “Ồ, mắt ta kém thật rồi, là nha đầu mà ta lại tưởng là một thiếu niên nghịch ngợm, chà chà, Hoàng Giáp, ngươi lừa tới từ đâu vậy?”
Dưới lớp mặt nạ của Hoàng Cửu là một khuôn mặt nữ tử, thoạt nhìn khá thanh thuần, còn có chút nhu nhược đáng thương, trông như một cô bé ngây thơ chưa trải sự đời.
Hoàng Giáp rất bất đắc dĩ, nhưng dáng vẻ trông vẫn tiên phong đạo cốt, hàm hậu nói: “Đại nhân, đây là cháu gái ta.”
“Vớ vẩn!”
Bộ trưởng Hoàng bộ nhìn ông, “Sao ngươi không thành thật như thế, sao lại gạt ta? Đây là cháu gái ngươi? Lừa ta không tốt đâu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoàng Giáp cúi đầu, “Này... thôi được rồi, ta sẽ nói thật, ta nhặt được nàng, thật đấy, chỉ là nhặt được thôi!”
“Trưởng lão, ngài nhặt ta thật ư?”
Hoàng Cửu kinh ngạc, tròng mắt láo liên, “Trưởng lão, ngài nói ta là cháu gái ngài mà, sao giờ lại bảo là nhặt? Ngài gạt ta, ta... Ta và ngài nhất đao lưỡng đoạn, từ đây giang hồ bất tương kiến... ”
Dứt lời nàng lại muốn chạy.
Bộ trưởng Hoàng bộ nhẹ nhàng dùng tay chặn trán nàng, kéo về chỗ cũ, “Đừng chạy, chạy đi đâu, tiểu nha đầu đừng chơi trò này với ta, đôi mắt nhỏ linh động lắm, rất đáng yêu.”
Hoàng Cửu tuyệt vọng rồi.
Ta không đáng yêu!
Bộ trưởng Hoàng bộ không có đam mê đặc biệt nào đó chứ?
Không, đừng, ta còn nhỏ mà.
Bộ trưởng Hoàng bộ mỉm cười, tra xét một hồi thì ngạc nhiên, “Ồ, là thiên tài cơ à? Hoàng Giáp, ngươi nhặt ở đâu vậy? Đây là thiên tài đấy, tuổi không lớn lắm đúng không?”
Hoàng Giáp ngượng ngùng đáp: “Đúng, không lớn lắm, 19 năm trước ta tình cờ nhặt được.”
“Hả?” Bộ trưởng Hoàng bộ lại hỏi: “19 năm trước... lúc đó bao tuổi rồi?”
“Chừng 2 - 3 tuổi, đứa bé nhỏ quá không đoán chính xác được tuổi tác, chắc cỡ 2 – 3 tuổi thôi.”
Bộ trưởng Hoàng bộ cảm thấy ngoài ý muốn, “Thú vị đấy, 19 năm trước đã nhặt được... 2 - 3 tuổi, vậy là Hoàng Cửu tiền nhiệm bị ngươi giết, rồi ngươi cho nha đầu này thay vào?”
“Không, không phải ta giết!”
Hoàng Giáp giải thích: “Thật đấy, hắn chết trong lúc chấp hành nhiệm vụ, nhưng trùng hợp là mặt nạ không vỡ, Lúc ta gặp hắn, hắn vẫn còn sống, ta nghĩ dù sao mặt nạ cũng là Địa binh, không nên lãng phí, nên mới đưa cho cháu gái ta.”
“Ngươi biết thân phận nàng không? 19 năm trước nhặt được, là gia tộc đó sao?”
“Cái này...”
Hoàng Giáp lúng túng đáp: “Ta không biết, ta không tra xét kĩ, mà vốn cũng không tra được cho nên ta mặc kệ. Bộ trưởng, đã qua nhiều năm như vậy rồi, tra làm gì nữa đúng không?”
“Nếu khi đó chỉ mới 3 tuổi, hiện tại là 22 tuổi, đúng là thiên tài!”
Bộ trưởng Hoàng bộ cảm khái: “Gia tộc này chuyên môn sinh ra thiên tài! Ta không hiếm lạ gì, nhưng ngươi thì chịu khó thật, cũng rất chịu chi, tốn không ít Thiên Nguyên khí và thiên địa huyền quang đúng không?”
“Khụ khụ... Cái này...”
“Ngươi tham ô à?”
“Không, tuyệt đối không, bộ trưởng, ta may mắn kiếm được mà thôi.”
“Ồ, hiểu rồi.”
Bộ trưởng Hoàng bộ mỉm cười, “Nghề cũ thôi mà, mà ngươi lại là chuyên gia phương diện này, không thiếu tiền cũng là bình thường.”
Hoàng Giáp sắp không diễn nổi nữa.
Miệng ông há lớn, hốt hoảng hỏi: “Bộ trưởng đã biết thân phận ta từ lâu rồi?”
“Biết chứ, sao lại không, nếu Vĩnh Hằng ngốc thật thì có thể thành Vĩnh Hằng sao?”
Bộ trưởng Hoàng bộ cười nói: “Đương nhiên là ta biết, Không Không, có muốn giao thủ cùng ta không, ta chỉ là thế thân, chưa chắc đã có thể địch nổi ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoàng Cửu sửng sốt nhìn về phía Hoàng Giáp, lại nhìn bộ trưởng Hoàng bộ, ngơ ngác hỏi: “Không Không? Trưởng lão, không phải ngài nói... Ngài tên là Không Thanh Tử sao?”
Không Không là ai?
Người bình thường không biết, nhưng những kẻ như nàng chắc chắn đều biết.
Không Không, hạng 3 Chứng Đạo bảng, Không Gian Cổ Thú tộc!
Hạng 3 Chứng Đạo bảng!
Còn cao hơn cả Hạ Long Võ, Hạ Long Võ chỉ đứng thứ 5 Chứng Đạo bảng!
Ông là một trong những người có khả năng đến được cảnh giới vô địch nhất.
Hoàng Giáp lúng túng đáp: “Hiểu lầm mà thôi, bộ trưởng thật sự hiểu lầm rồi, sao ta lại là Không Không, ta là Không Thanh Tử, năm xưa ta không cẩn thận giết chết một vị hậu duệ vô địch, vì vậy mới không tiện bại lộ thân phận.”
Bộ trưởng Hoàng bộ gật gù, “Ta biết. Không Thanh Tử giết con trai của Thiên Toàn Tiên vương, am hiểu thuật pháp không gian, nói đơn giản thì là đi ăn trộm, còn là trộm của con trai Thiên Toàn Tiên vương, bị người ta phát hiện, sau đó đánh chết đối phương... Đúng không?”
“Đúng đúng đúng.”
Hoàng Giáp bất đắc dĩ đáp: “Cho nên thân phận ta nào dám lộ ra...”
Bộ trưởng Hoàng bộ bật cười, “Tình cờ thật, 120 năm trước, ta vừa vặn đi ngang qua một nơi, cũng vừa khéo là khi ấy Không Thanh Tử phát điên muốn trộm đồ của ta. Ta tiện tay tát chết đối phương, lúc đó có việc nên vội vã rời đi, còn không kịp xử lý thi thể, nhưng dù sao đó cũng là Nhật Nguyệt thất trọng, ta xong việc liền quay lại. . . Ngươi nói xem có trùng hợp ko, bỗng nhiên ta thấy một gia hỏa chui vào thân thể hắn, chậc, lúc đó ta cũng thấy cả kinh!”
“...”
Hoàng Giáp hoàn toàn dại ra.
Bộ trưởng Hoàng bộ vỗ nhẹ lên mặt ông, “Đúng vậy, chính là gương mặt này, tuy hơi khác nhưng vẫn không khác quá nhiều. Ngươi nói xem có trùng hợp không?”
Hoàng Giáp điếng người, “Là bị bộ trưởng giết?”
“Đúng vậy! Ngươi nghĩ sao?”
“Ta...” Vẻ mặt Hoàng Giáp như đưa đám, “Ta cho rằng hắn bị dư uy lan đến, lúc ấy có hai vị vô địch đại chiến ở nơi xa, ta nghĩ gia hỏa này xui xẻo mà thôi, vừa vặn để ta nhặt thân phận dùng.”
“Nhặt giỏi thật!”
Bộ trưởng Hoàng bộ lại hỏi: “Không Không, chơi vui không?”
“Không vui!”
Hoàng Giáp hoàn toàn không còn lời nào để biện giải, “Ngay từ ban đầu bộ trưởng đã biết thân phận thật sự của ta?”
“Đương nhiên, ngươi có rất nhiều thân phận, hết lớp này đến lớp khác, mà cái ngoài cùng là Không Thanh Tử, ngươi cho rằng ta chỉ phát hiện thân phận Không Thanh Tử của ngươi thôi đúng không?”
Bộ trưởng Hoàng bộ vui vẻ nói: “Ngươi không biết đâu, ta vẫn luôn theo dõi ngươi, ngươi rất thú vị, khi ta tìm được ngươi thì ngươi đã mặc vài tầng da lên rồi, lần lượt mang từng cái ra dùng, chỉ là ta lười vạch trần ngươi, thú vị không?”
Hoàng Cửu sững người, nhìn về phía Hoàng Giáp, nàng há to miệng, lắp bắp hỏi: “Trưởng lão, ngài... Ngài không phải là người?”
Hoàng Giáp trợn trắng mắt, “Ta nói mình là người bao giờ?”
“Ngài... Ngài thật sự là Không Không?”
Hoàng Cửu cũng là người Liệp Thiên các, còn thuộc bên bộ tình báo, hiển nhiên biết rõ đối phương là ai, “Không Không, hạng 3 Chứng Đạo bảng, Không Gian Cổ Thú tộc?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoàng Giáp bình tĩnh, “Biết được bí mật này, có phải ngươi cảm thấy rất khó chịu hay không, ta giấu diếm ngươi lâu như vậy. . .”
“Không!”
Hoàng Cửu kinh hỉ cắt ngang: “Trưởng lão, ngài là Không Không cơ mà. Đánh y đi! Đánh thắng rồi chúng ta chạy trốn. Ngài là hạng 3 Chứng Đạo bảng, mọi người đều nói 10 hạng đầu Chứng Đạo bảng có thể đấu với vô địch, trưởng lão, chúng ta...”
Hoàng Giáp cạn lời!
Bộ trưởng Hoàng bộ cũng cười lớn, cảm khái: “Tính tình này có vẻ cũng là di truyền đây.”
Hoàng Cửu nhìn y, lại nhìn Hoàng Giáp, “Trưởng lão, bộ trưởng nói vậy là sao, chẳng lẽ ngài bắt cóc ta à, không phải nhặt được sao? Ta nghe nói Không Không rất giỏi trộm cắp...”
Hoàng Giáp hữu khí vô lực: “Nhặt được! Ai thèm bắt cóc ngươi? Ném ngươi giữa đường còn chẳng ai thèm, ta vốn định ngụy trang thân phận tiếp, chỉ tại ngươi ngu xuẩn làm hỏng, nếu không phải ngươi trêu chọc Huyền Cửu thì đâu có nhiều chuyện như vậy.”
Hoàng Cửu khó hiểu, “Nếu ngài là Không Không, ngài trốn làm gì?”