Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1768 - Chương 1768: Yêu Cầu Của Bộ Trưởng Hoàng Bộ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1768: Yêu Cầu Của Bộ Trưởng Hoàng Bộ
 

Hoàng Cửu khó hiểu, “Nếu ngài là Không Không, ngài trốn làm gì?”

Hoàng Giáp im lặng.

Bộ trưởng Hoàng bộ đáp lời: “Đương nhiên là phải trốn rồi, không trốn cũng không được. Không Không, hạng 3 Chứng Đạo bảng, cố tình không chứng đạo, cũng không lộ diện, ẩn giấu rất nhiều năm, ngươi cảm thấy nếu không có chuyện gì thì hắn sẽ nguyện ý che giấu thân phận chắc?”

“...”

Hoàng Giáp ngượng ngùng, “Bộ trưởng, sao lại nói vậy, ta...”

“Làm sao, ngươi quên rồi à, ta mới là bộ trưởng Hoàng bộ, trong chư thiên vạn giới, ta biết nhiều bí mật nhất.”

Bộ trưởng Hoàng bộ bình thản nói: “125 năm trước, có kẻ vì muốn chứng đạo mà trộm vật gánh chịu, thứ này chỉ có đại nhân vật mới có, gia hỏa này gan lớn, âm thầm trộm lấy quan tài của Cổ Tiên Bán Hoàng của Tiên tộc, đúng không?”

“...”

Hoàng Cửu kinh ngạc hỏi lại: “Quan tài?”

Bộ trưởng Hoàng bộ cười nhạt, “Đúng vậy, tuổi tác Cổ Tiên Bán Hoàng đã cao, sống rất lâu, có lẽ lão thật sự đã sống từ thời thượng cổ đến hiện tại, lão chế tạo cho chính mình một bộ quan tài, chuyên để uẩn dưỡng sinh khí. Quan tài kia rất khó lường! Dùng một cây thiên nguyên thụ vạn năm, vô số Thiên Nguyên khí, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch và cả thiên địa huyền quang, cùng với đủ các loại thiên tài địa bảo để chế tạo. Còn được lão tự mình uẩn dưỡng hơn 1000 năm mới rèn ra được một bộ quan tài có thể so với Thiên binh đỉnh phong. Kết quả... Người nào đó trộm quan tài của lão đi, hắn có thể không trốn sao?”

“...”

Hoàng Cửu sợ ngây người, nghĩ tới đây, nàng vội hỏi: “Trưởng lão, quan tài đâu?”

“...”

Hoàng Giáp cạn lời, buồn bực nói: “Làm sao, ngươi thích à? Thứ kia không may mắn đâu!”

Bộ trưởng Hoàng bộ mỉm cười, “Ở trong tay hắn chứ đâu, thứ kia rất thích hợp để làm vật gánh chịu, có lẽ Không Không cũng muốn vớt một tam thế thân vô cùng cường đại, hắn chướng mắt thứ bình thường, chắc hơn 100 năm qua ngươi đã thử rất nhiều lần, đúng không?”

Hoàng Giáp không hé răng.

Hồi lâu sau, bộ trưởng Hoàng bộ lại nói: “Thôi, ta không có ý định gì với nó hết, cũng không có hứng thú, giúp ta làm một chuyện đi. Dù sao ta đã che chở ngươi trăm năm, chỉ tại ngươi muốn chạy, nếu không thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy, không phải sao?”

Hoàng Giáp không vội đáp ứng, ông chần chờ hỏi: “Thực lực thực sự của ngài là gì?”

“Vĩnh Hằng hay là Bán Hoàng?”

“Vĩnh Hằng có mạnh có yếu, bộ trưởng nói năm xưa đã theo dõi ta, ta lại không phát hiện được. Rốt cuộc bộ trưởng đã đạt tới... ”

Bộ trưởng Hoàng bộ cắt ngang: “Đạt tới cái gì? Đừng suy nghĩ bậy bạ! Không Không... Thôi, vẫn nên gọi là Hoàng Giáp đi. Hoàng Giáp, giúp ta làm một chuyện, thế nào?”

“Đại nhân nói đi.”

“Giúp ta trộm Văn Mộ bia!”

Bộ trưởng Hoàng bộ khẳng định: “Ngươi có thể làm được. Ta tin chuyện này không ai có khả năng hơn ngươi!”

Hoàng Giáp nhíu mày, “Chư thiên vạn tộc đều đang nhìn chằm chằm di tích, ta chỉ muốn lấy vật gánh chịu, không nghĩ đến việc lấy thứ này, quá nguy hiểm!”

Dứt lời, ông nhìn về phía đối phương, “Vì sao bộ trưởng lại muốn có nó? Thậm chí không tiếc bóc trần thân phận của ta.”

“Có chút hứng thú, vạn tộc đều muốn, đương nhiên ta cũng muốn. Nhưng ta mà tự lấy được thì những người khác trong Liệp Thiên các cũng muốn phân chia, ta không thích, ta muốn độc chiếm.”

Hoàng Giáp chần chờ một hồi, “Cái kia... Ta không làm được, đã lâu rồi ta không ra tay, đã sắp quên cướp đoạt là như thế nào.”

“Ha ha, sao lại nói là nhiều năm không ra tay, không phải mấy năm trước ngươi mới trộm trứng của một vị Vĩnh Hằng Long tộc sao?”

“...”

Hoàng Cửu cả kinh, “Trưởng lão, trứng chúng ta ăn 8 năm trước là trứng rồng?”

“...”

Hoàng Giáp thầm mắng, kêu to như vậy làm gì?

Bị Long tộc nghe thấy thì làm sao bây giờ.

Hoàng Cửu lại tiếp tục hô: “Vậy 12 năm trước, con chim mà ngài nướng cho ta ăn là cái gì?”

Bộ trưởng Hoàng bộ phì cười, “Ồ, còn có vụ này à? 12 năm trước, Phượng Hoàng tộc có một con chim non mất tích, là ngươi làm ư?”

Hoàng Cửu kinh ngạc, “Chim non? Tàn nhẫn quá! Trưởng lão, đoạn tuyệt quan hệ đi, ta đi đây, ngài quá tàn nhẫn...”

Nàng xoay người muốn chạy, bộ trưởng Hoàng bộ đau đầu, lại lấy tay đè đầu nàng lại, “Chạy cái gì, tiểu nha đầu, chạy đi đâu? Ngươi cảm thấy ngươi chạy rồi thì hắn dám chiến một trận với ta?”

Hoàng Cửu buồn bực, chớp chớp mắt với Hoàng Giáp, ý hỏi có thể đánh được không?

Đánh thắng thì đánh, không thắng... Thôi bỏ đi, làm việc giúp y vậy, cùng lắm thì chờ y đi xong liền chạy trốn sau.

Hoàng Giáp bất đắc dĩ, “Bộ trưởng, trộm Văn Mộ bia thật sự rất nguy hiểm.”

“Ta biết, nhưng bỏ qua nó thì ta không cam tâm.”

Bộ trưởng Hoàng bộ nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Không nói cái này nữa, ngươi giúp ta một lần, nếu thành công thì khi ngươi chứng đạo, ta sẽ hỗ trợ hộ đạo cho ngươi. Ngươi chứng đạo... chẳng khác gì tự tìm đường chết, chắc chắn Cổ Tiên vương sẽ tự mình tới tìm ngươi.”

Hoàng Giáp im lặng, ta biết, không thì ta đã chứng đạo từ lâu rồi, nhưng ta không dám, không phải sao?

“Vậy được rồi.”

Hoàng Giáp thổn thức, bất đắc dĩ nói: “Bộ trưởng thật... Anh minh!”

“Bình thường thôi!”

Bộ trưởng Hoàng bộ vui vẻ dặn dò: “Ta không quấy rầy ngươi nữa. Phải rồi Hoàng Giáp, ngươi đừng phá hủy mặt nạ, dù sao cũng là Địa binh đỉnh phong, vả lại có phá thì ta vẫn sẽ tìm được ngươi, dù không tìm thấy ngươi, ta vẫn có thể tìm được nha đầu này.”

Hoàng Giáp ngượng ngùng, “Bộ trưởng yên tâm, ta không trốn đâu.”

“Hy vọng là thế.”

Bộ trưởng Hoàng bộ mỉm cười, nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

Chờ y đi rồi, hai người mới liếc nhìn nhau, nặng nề thở dài.

Hoàng Cửu tò mò hỏi: “Trưởng lão, ngài thật sự là Không Không sao? Không Không là không gian cổ thú, bản thể của ngài trông thế nào, có đặc biệt không? Mọi người đều hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc bản thể của không gian cổ thú là cái dạng gì...”

“Câm miệng!”

Hoàng Giáp hừ một tiếng, đeo mặt nạ lên, đoạn mắng: “Đeo mặt nạ vào. Vô dụng, chẳng được tích sự gì!”

“Trưởng lão, đó là vô địch, ngài còn không dám đánh, ta thì đánh được chắc? Ta đã bán manh rất nhiều lần rồi, y không để ý tới ta, ta cũng đành chịu.”

Hoàng Giáp lười phản ứng nàng, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Xem ra vẫn phải giúp y lần này, nhưng y muốn Văn Mộ bia làm gì? Hình như chẳng có ích gì với y, nghe nói chỉ hữu dụng với Bán Hoàng, hoặc là Văn Minh sư đa thần văn hệ.”

Hoàng Cửu không để bụng, “Hoặc là y muốn thành Hoàng, hoặc là y thông đồng với Nhân tộc. Nghe lời y nói ban nãy thì có lẽ đã biết Huyền Cửu có vấn đề, nhưng y không muốn truy cứu, nói không chừng là vì y có liên hệ với đa thần văn hệ.”

“Vậy ư?”

Hoàng Giáp sờ cằm, “Có lẽ vậy. Thôi, không nghĩ nữa, biết nhiều chết sớm. Thân phận ta mà lộ ra thì còn chết nhanh hơn y. Ta đã trêu chọc cường giả nằm trong ba người đứng đầu vạn giới đây này... Aiiiz, biết vậy chẳng làm!”

“Trả quan tài về được không?”

“Không được, sao lại trả? Ta cần nó để vớt một quá khứ thân cường đại.”

“Quá khứ thân? Trưởng lão chưa vớt quá khứ thân sao? Chẳng lẽ lại vớt tương lai thân trước?”

“Đương nhiên, mười hạng đầu Chứng Đạo bảng gần như đều là tương lai thân, ai vớt quá khứ thân làm gì, chiến lực không mạnh, bỏ qua quá khứ để vớt tương lai mới oách, thôi, ngươi không hiểu đâu, chờ ngươi tới cấp bậc như ta ngươi liền biết một bước này khó đi đến mức nào.”

Hoàng Cửu không thèm để ý, nàng lại hỏi: “Trưởng lão, bộ trưởng Hoàng bộ vừa mới nói, ta là con nhà ai?”

“Ngươi? Đã bảo là nhặt được trên đường mà.”

“Nhặt ở đâu?”

“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, ngươi muốn tìm cha ruột sao?”

“Không phải.” Hoàng Cửu phủ nhận: “Ta chỉ tò mò thôi, y nói như thể nhà ta không tầm thường vậy, hay là để ta về nhận tổ quy tông rồi chúng ta trộm một ít đồ tốt đi?”

“...”

Má nó!

“Nhà ngươi không còn đâu, trộm cái rắm, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ đến chuyện về nhà, gia gia ngươi nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ta cho ngươi ăn bao nhiêu thứ tốt, trả tiền đã rồi mới cho về nhà.”

“... Không trả nổi!”

Hoàng Cửu nói thầm, ta đã ăn bao nhiêu thứ tốt rồi, trứng rồng, Phượng Hoàng non, trả sao cho nổi?

Thôi, mặc kệ, đi theo trưởng lão mới có thứ tốt để ăn.

Bình Luận (0)
Comment