Nhân cảnh rung chuyển.
Không biết bao nhiêu cường giả che giấu tung tích, âm thầm ẩn núp để chờ đợi cơ hội.
Vật gánh chịu, Văn Mộ bia, hiện giờ hai thứ này chính là tâm điểm của vạn giới.
Nếu không có hai bảo vật ấy, lần này khó mà hội tụ được nhiều người, nhiều cường giả như vậy. Hạ gia chế tạo di tích giả cũng chỉ hấp dẫn được ít người, còn phải dùng phương pháp chia tách thần văn để hấp dẫn ánh mắt đại chúng.
Mà giờ phút này đã không cần phương pháp chia tách thần văn nữa.
Đương nhiên trước đó thì phương pháp này cũng là một con mồi dẫn dụ vạn tộc nhập cảnh.
. . .
Ngày 15 tháng 11.
Liễu Văn Ngạn xuất hiện sau vài ngày kể từ thời điểm ông mất tích.
Giờ phút này, toàn bộ Nam Nguyên đã bị vô số cường giả vây quanh.
Có cường giả vạn tộc, cũng có cường giả Nhân tộc.
Có người nhìn thấy Liễu Văn Ngạn liền kinh hô: “Liễu Văn Ngạn!”
Lập tức tin tức lan xa, Liễu Văn Ngạn đã về tới Nam Nguyên rồi.
Đông đảo người ùa tới.
Có kẻ đang bay ở trên hư không, trông thấy ông thì giận dữ quát: “Liễu Văn Ngạn, lúc trước ngươi nói ngươi không có biện pháp lấy thần văn của Ngũ Đại ra, mà nay ngươi đã tiến vào Sơn Hải đỉnh phong, thậm chí còn truyền thần văn của Ngũ Đại cho Tô Vũ, bây giờ ngươi còn lời nào để ngụy biện không?”
Liễu Văn Ngạn nhìn về phía người nọ, từ tốn cười hỏi: “Ngụy biện? Ngụy biện vì cái gì? Ngươi là ai?”
Nam tử kia phẫn nộ quát: “Liễu Văn Ngạn, ngươi còn dám giả vờ? Năm xưa phụ thân ta đi theo Ngũ Đại, chết trận ở chiến trường Chư Thiên, ngươi từng nói sẽ công khai triển lãm thần văn của Ngũ Đại cho mọi người cùng xem, mà nay ngươi và Tô Vũ đã tự bạo không ít thần văn của ông ấy, đó là đồ riêng của các ngươi sao?”
“...”
Liễu Văn Ngạn bật cười, nhìn bốn phía, có người trầm mặc, có người cười lạnh, có người chờ xem náo nhiệt, cũng có người không biết xấu hổ.
Liễu Văn Ngạn nhẹ giọng nói: “Ta chưa bao giờ nói sẽ công khai cho mọi người xem thì phải. Tự các ngươi tưởng tượng mà thôi, năm đó ta chỉ từng nói với Chu gia rằng ta không tìm thấy tư liệu sư phụ lưu lại, Chu gia lại vì cứu sư phụ ta mà trả giá tánh mạng một vị vô địch... Vì vậy ta từng hứa với đối phương khi nào thần văn có thể cụ hiện, thì có thể cho người Chu gia nhìn một lần. Nhưng ân oán giữa ta và Chu gia đã kết thúc cả năm nay, chính miệng Chu Phủ chủ nói, không phải sao?”
Liễu Văn Ngạn khẽ cười, “Đừng bảo rằng ta không nói lý, ta là người phân rõ phải trái. Phụ thân ngươi đi theo sư phụ ta, ông ấy rất đáng kính nể, chết trận ở chiến trường Chư Thiên lại càng đáng tôn trọng, nhưng ngươi không thể yêu cầu tất cả binh sĩ chết trận ở Chư Thiên đi chia cắt gia sản của vô địch, đúng không?”
Liễu Văn Ngạn bình tĩnh nói: “Đại Hạ phủ, Đại Tần phủ, nhà ai mà không có hàng ngàn hàng vạn binh sĩ chết trận, chẳng lẽ hậu duệ của binh sĩ đều muốn đi phân chia tài sản của Hạ gia, của Tần gia mới được sao? Ta thấy rất kỳ quái, thần văn sư phụ ta lưu lại cho ta, từ bao giờ mà lại biến thành của mọi người rồi? Đúng, các vị tiền bối đã chết trận khi đi theo sư phụ ta, nhưng khi sư phụ ta còn sống, ngài ấy có từng bạc đãi bất kỳ vị nào dưới trướng chưa? Nói thử xem.”
“Khi ngài ấy đến chiến trường Chư Thiên cũng chưa từng cưỡng ép bất luận người nào phải đi theo, kể cả đồ đệ như ta, thậm chí còn yêu cầu mọi người đừng đi cùng. Nhưng chính vì phụ thân ngươi và các tiền bối khác kính nể Ngũ Đại, sùng bái Ngũ Đại, cho nên bọn họ mới tình nguyện đi theo hộ đạo cho ông ấy.”
“Nhưng đó không phải là lý do để các ngươi đòi hỏi chia cắt di sản của sư phụ ta, đúng không?”
Liễu Văn Ngạn nghiêm mặt, “Huống chi, sư phụ ta cũng đã chết trận, chỉ còn lại một ít thần văn truyền thừa. Năm đó khi ta rời khỏi Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta không muốn gì, cũng không mang theo gì, chỉ mang theo những thần văn của ông ấy. Về tình về lý, chúng đều nên thuộc về ta, không phải sao?”
“Ta còn vì vậy mà rơi vào cảnh nợ nần, nghèo túng, phải hoàn trả lại rất nhiều công huân cho Đại Hạ phủ, bởi vì Đại Hạ phủ đã bỏ tiền bồi dưỡng sư phụ ta nên ông ấy mới đi được đến một bước kia. Việc tu luyện của ông ấy chẳng có liên quan gì nhiều đến các ngươi, đúng không?”
Ông nhìn về phía mọi người, nhìn về phía vạn tộc, lại nhìn một lượt Nhân tộc, mỉm cười chất vấn: “Có phải bắt nạt chúng ta quen rồi không? Cảm thấy chúng ta dễ bị bắt nạt, cho nên mọi người đều muốn tới đạp một cái? Năm đó ai cũng biết mạch chúng ta có không ít tài sản nhỉ? Nhưng sau khi sư phụ ta ngã xuống thì sao? Bồi thường, đưa tặng, những gì cần làm, ta và sư đệ ta ta đều đã làm hết, gần như chẳng giữ lại cái gì cho riêng mình.”
Liễu Văn Ngạn nhìn về phía người nọ, khẽ cười: “Ngay cả Chu gia cũng đã chấm dứt ân oán với ta, ta không hiểu, ngươi có tư cách gì mà đòi ta dâng ra thần văn của sư phụ ta, nói thử xem, dựa vào cái gì?”
Người nọ lạnh lùng nhìn ông, “Ý ngươi là những người đi theo Ngũ Đại chết trận năm xưa đều chết vô ích?”
Liễu Văn Ngạn thở dài, “Các tiền bối ngã xuống, ta thực bi thống, nhưng đó không phải là lý do để ngươi ở đây yêu sách với ta.”
Ông lắc đầu, “Ta là người công bằng, cũng hy vọng các ngươi phân rõ phải trái. Một vị tướng quân dẫn dắt hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ đi tác chiến, mọi người đều chết trận, nguyên nhân không phải là vì vị tướng quân kia, mà bởi vì có người phản bội, các ngươi không đi tìm người phản bội kia, lại luôn tìm hậu nhân của tướng quân để tính sổ, đây là hành vi nên làm ư? Chỉ bởi vì người phản bội nọ rất cường đại, các ngươi biết mình không thể làm gì, cho nên sợ mạnh ép yếu, các ngươi liền đi bắt nạt hậu nhân tướng quân?”
Liễu Văn Ngạn chua chát nói: “Không cần thiết đúng không? Nhiều năm qua, hơn 50 năm rồi, chúng ta không tranh không đoạt, vẫn luôn bị bắt nạt, môn nhân đệ tử cũng đã bị giết không ít! Phe phái sắp huỷ diệt! Chèn ép, nhằm vào, chúng ta đều nhẫn nhịn, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Nhất quyết phải ép chúng ta cá chết lưới rách mới vui vẻ sao?”
“Đây không phải lần đầu tiên. Hà tất phải vậy?”
Liễu Văn Ngạn nhìn về phía gã, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao ngươi phải làm vậy? Cho ngươi thần văn của sư phụ ta, ngươi dùng được không? Ngươi xem hiểu không? Vốn dĩ chúng ta nên đồng tâm hiệp lực tìm ra phản đồ, kết quả thì sao? Các ngươi đấu với chúng ta vài thập niên, vui không? Hay là đã có ai đó hứa hẹn cái gì với các ngươi?”
Người nọ lạnh lùng quát: “Liễu Văn Ngạn, đừng tìm cớ, phụ thân ta vì các ngươi mà chết, đương nhiên phải đòi các ngươi bồi thường!”