“Haizz!”
Liễu Văn Ngạn thở dài, “Đúng là không thể nói rõ lí lẽ, ta đã nói... thôi được rồi, ta đành nói rõ hơn vậy! Sư phụ ta đã trả thù lao cho những người đi theo hắn, ngày thường có tiền lương, lên chiến trường có trợ cấp, chết trận cũng có trợ cấp, năm xưa những người đó có ai chưa từng nhận chỗ tốt từ sư phụ ta? Sau khi sư phụ ta chết, các ngươi liền nói muốn đền mạng... vậy có phải quá đáng rồi hay không?”
Liễu Văn Ngạn mỉm cười bất đắc dĩ, “Đã qua nhiều năm như vậy, nên trả nên bồi thường, chúng ta đều đã làm rồi, thần văn của sư phụ ta cũng đã nổ gần hết, chỉ còn chút đồ vật cuối cùng mà cũng không thể buông tha sao?”
Giờ phút này, người đứng trên không còn chưa nói gì, gần đó đã có người cười lạnh, “Liễu Văn Ngạn, ý ngươi là những người đã chết theo Ngũ Đại thì cho qua luôn, bởi vì đã trả tiền, cho nên cái chết đó không liên quan đến các ngươi? Quả nhiên, nói là đa thần văn hệ trọng tình cảm chỉ là lời nói dối, các ngươi không coi những người đó là người!”
“...”
Liễu Văn Ngạn bất lực: “Ta nói rõ lí lẽ với các ngươi, các ngươi lại xét về tình cảm. Ta nói tình cảm, các ngươi đòi đền mạng. Kết lại, ta nói cái gì cũng sai, nhiều năm qua, các ngươi càn quấy hung hăng cũng đã quen thói vậy rồi, có lẽ các ngươi cảm thấy, ta cũng nên quen đi mới phải.”
Có cường giả Ma tộc cười lớn, “Liễu Văn Ngạn, không bằng mang thần văn của Diệp Bá Thiên ra cho mọi người cùng nhìn xem, thế nào?”
Liễu Văn Ngạn liếc mắt nhìn Ma tộc kia, hỏi ngược lại: “Được, ngươi muốn xem sao?”
Cường giả Ma tộc kia hơi cứng người.
Liễu Văn Ngạn nhìn bốn phía, ngẫm nghĩ rồi nói: “Các ngươi nhất quyết muốn xem? Bằng không thì không chịu thôi? Vậy... Chỉ xem không lấy, được không?”
Ánh mắt người đứng trên không trung khẽ động, “Quả nhiên ngươi đã có thể cụ hiện ra. Liễu Văn Ngạn, ngươi lấy ra xem, còn quyền sở hữu thần văn thì không được quyết định bởi một mình ngươi...”
“Vậy ai quyết định được?”
Liễu Văn Ngạn bật cười: “Đồ do sư phụ ta để lại, ngài ấy không có hậu duệ, tuy vẫn còn cô cô, còn có một đồ đệ nữa là sư đệ ta, hiện tại Diệp cô nãi nãi đang ở đây, sư đệ ta cũng ở trong thành, trừ ba chúng ta ra, chẳng lẽ còn có người có quyền lên tiếng hơn chúng ta sao?”
Sắc mặt Diệp Hồng Nhạn trắng bệch, bà hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Để ý tới bọn họ làm gì. Nếu không phải nể mặt tình nghĩa năm xưa thì ta đã không khách khí với bọn họ từ lâu rồi!”
Những người này, có kẻ có thân nhân chết trận cùng Diệp Bá Thiên, có rất nhiều kẻ quan hệ rất xa, cũng có kẻ là trực hệ.
Hôm nay bọn họ làm khó dễ hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước.
Có lẽ bọn họ vẫn luôn đợi Liễu Văn Ngạn quay về.
Hành động làm khó dễ như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra, trước kia cũng từng có, trong đơn đa chi chiến ở Đại Hạ phủ lần trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Thang Vân Phi của Cửu Thiên học phủ cũng dùng lý do này, nói sư huynh gã đã chết trận.
Giờ phút này, trong thành, đám người Hồng Đàm đều bay lên không.
Đứng từ xa, Hồng Đàm quát: “Sư huynh, nói gì với bọn họ cũng vô dụng. Những người này đã sa đọa, có nói cũng không thông!”
Liễu Văn Ngạn giơ tay, cười đáp: “Chúng ta phải phân rõ phải trái, nếu là kẻ muốn công bằng, vậy càng nói sẽ càng thông!”
Có người thầm cười nhạo.
Liễu Văn Ngạn lại vậy nữa rồi, kẻ này là một con mọt sách.
Phân rõ phải trái ư?
Thời đại này, ai muốn phân rõ phải trái với ngươi?
Đây không phải lần đầu tiên Liễu Văn Ngạn đối mặt tình huống như thế, năm xưa, thậm chí có người tự mình đến Nam Nguyên tìm ông đòi hỏi, sau đó bị Hạ gia đuổi đi, mà lúc ấy, Liễu Văn Ngạn cũng lựa chọn nói chuyện đạo lý, phân rõ phải trái.
Liễu Văn Ngạn mỉm cười, “Những người cảm thấy thần văn của sư phụ ta nên giao cho các ngươi, đứng ra đi, để ta nhìn xem trong đám hậu đại của nhóm người năm đó, có bao nhiêu kẻ cảm thấy thần văn của vị sư phụ đã chết trận nhà ta nên bị chia cắt?”
Không có động tĩnh gì.
Trong đám người, có người không nhịn được, lên tiếng mắng chửi: “Liễu huynh, để ý tới đám khốn kiếp đó làm gì? Quân chủ lực đi theo Ngũ Đại chết trận năm xưa, có hậu nhân của ai tới tìm ngươi đòi hỏi không? Bậc cha chú chúng ta đi theo Ngũ Đại không phải là để chia cắt thần văn sau khi ngài chết. Năm đó tiền bối trong nhà chúng ta đều chiến đấu vì lý tưởng, vì mộng tưởng, vì Nhân tộc!”
“Hiện tại, hậu đại của một vài gia hỏa đầu cơ trục lợi cũng dám không biết xấu hổ mà đòi bồi thường sao?”
Lão nhân kia mắng chửi tiếp: “Như tên Vương Hướng này, ta biết phụ thân gã, năm xưa Ngũ Đại đã nói đi nói lại là ngài ấy không cần mọi người đi theo, nhưng phụ thân gã nhất quyết đòi đi cùng, bởi vì thực lực yếu, mọi người không cho hắn đi, hắn còn mắng mọi người coi thường hắn. Trên thực tế, phụ thân gã đi chỉ là để quan sát quá trình Ngũ Đại chứng đạo, chỉ vì bản thân mà thôi, nào có lòng hộ đạo, Ngũ Đại mà cần một Sơn Hải tam trọng đi hộ đạo sao? Nực cười!”
Nam tử trong không trung nghe vậy cả giận quát: “Ngươi nói cái gì?”
Lão nhân không cam lòng yếu thế, nổi giận đáp trả: “Nói gì ư? Nói sự thật! Bình thường cho ngươi mặt mũi, mặc kệ ngươi! Vậy mà ngươi dám xúi giục mọi người cùng đi bức bách chi mạch của Ngũ Đại, ngươi thì tính là thứ gì? Thứ kém cỏi bắt nạt kẻ yếu! Hung thủ giết Ngũ Đại, giết phụ thân ngươi năm xưa đang ở ngay tại đây, ít nhất là chi mạch của gã đang ở đây, Thiên Uyên tộc cũng ở đây, sao ngươi không đi giết bọn họ đi? Ngươi chỉ giỏi bức bách Liễu huynh, tâm tư ngươi thế nào, chẳng lẽ mọi người không hiểu sao?”
Lão nhân chỉ vào mấy người Chú Hồn đang xem náo nhiệt trong đám đông, lớn tiếng quát: “Ngươi giết đi! Kẻ thù chân chính thì không giết, lại đi chèn ép hậu duệ tướng chủ của cha ngươi, ngươi còn mặt mũi không?”
Nam tử đứng trên không lạnh lùng đáp lại: “Giết hay không, đó là chuyện của ta! Ta đòi Liễu Văn Ngạn trả thứ phải thuộc về phụ thân ta thì sai sao? Thần văn của Ngũ Đại là của một mình Ngũ Đại à? Đó là của mọi người...”
Lão nhân tức quá bật cười.
Vừa định chửi tiếp, Liễu Văn Ngạn đã giơ tay cản lại, “Thôi, Hoàng huynh đừng nói nữa. Không sao đâu! Ta là người phân rõ phải trái mà! Vương Hướng, trừ ngươi ra thì còn ai nữa không? Nếu chia đều theo nhân số người chết trận năm đó, ngươi cũng không phân được gì. Còn bao nhiêu người nữa? Nếu có quá nhiều, vậy phải thương lượng xem nên xử lý thần văn thế nào.”
Vương Hướng thầm vui mừng, vội quát: “Mọi người cùng nhau đứng ra đi, thần văn của Ngũ Đại không phải của riêng mình Liễu Văn Ngạn, mọi người đều có phần!”
Gã hô một tràng, vậy mà thật sự có mấy người đứng dậy.
Một lúc sau, tính cả Vương Hướng thì có tổng cộng 7 - 8 người.
Liễu Văn Ngạn cười nói: “Còn nữa không? 8 người à, ta không hỏi là nhà ai nữa, năm đó người chết trận không ít, tính ra phải đến mấy trăm người, mà giờ có 8 người đứng ra, chia cũng không được bao nhiêu...”
Vương Hướng nóng giận quát: “Liễu Văn Ngạn, 8 người bọn ta đã đủ để đại biểu cho hậu duệ những người năm xưa. . .”
Trong đám người, lão nhân lại tức giận cắt ngang: “Ngươi đại biểu tổ tông ngươi, tổ tông ngươi cũng phải xấu hổ vì ngươi. Ngươi đại biểu cái rắm!”
Vương Hướng mặc kệ ông.
Gã cũng chẳng cần tính sổ gì với lão già này, gã chỉ cần giải quyết với Liễu Văn Ngạn là được.
Từ trước đến nay, Liễu Văn Ngạn là người rất dễ nói chuyện.
Bởi vì sư phụ ông liên lụy nhiều người, thế nên nhiều năm qua, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được bồi thường, kể cả khoản nợ Liễu Văn Ngạn phải trả, kể cả một ít bảo vật khác Ngũ Đại lưu lại, toàn bộ đều bị phân chia.
Hiện giờ, chỉ là trò cũ dùng lại mà thôi.