Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1771 - Chương 1771: Liễu Văn Ngạn, Ngươi Là Phản Đồ!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1771: Liễu Văn Ngạn, Ngươi Là Phản Đồ!
 

Liễu Văn Ngạn bất đắc dĩ thở dài, “Được, các ngươi lại đây, chỉ có 8 người các ngươi có tư cách xem, những người khác... Không có tư cách.”

Vương Hướng chần chờ, quát: “Ngươi lấy ra đi!”

Liễu Văn Ngạn bất đắc dĩ, một lát sau, trên tay ông hiện ra một viên thần văn.

Nó không dao động, không có biến hóa kinh thiên động địa, chỉ an tĩnh lơ lửng trong tay ông.

Tất cả mọi người duỗi dài cổ.

Ánh mắt mấy người Vương Hướng khẽ động, bọn họ liếc nhìn nhau, không hề do dự đều lao về phía Liễu Văn Ngạn.

Bọn họ không nghĩ quá nhiều, bởi vì Liễu Văn Ngạn là một người phân rõ phải trái, chỉ là con mọt sách...

Nhưng chỉ có bọn họ cho rằng như vậy mà thôi.

Có ánh mắt cường giả vạn tộc lóe lên.

Nơi xa, bên cạnh Ma Đa Na, có người hỏi: “Ma Đa Na, Liễu Văn Ngạn thật sự sẽ cho bọn họ sao?”

Ma Đa Na liếc nhìn, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy... nực cười!”

Là nực cười!

Nhưng bọn họ không hiểu rõ tính cách của Nhân tộc, Liễu Văn Ngạn sẽ thật sự giao ra à?

. . .

Lúc bấy giờ, cả 8 người đều bay tới.

Liễu Văn Ngạn thở dài, “Thôi, cho các ngươi, nhận lấy!”

Dứt lời, thần văn liền bay về phía Vương Hướng.

Vương Hướng vui mừng, dùng tay bắt về phía thần văn, nhưng thần văn lại bay thẳng đến biển ý chí của gã, thoạt nhìn thì chậm, thực tế lại cực nhanh!

Thần văn trực tiếp tiến vào biển ý chí!

Ầm!

Biển ý chí vỡ tan, thân thể dập nát.

Vương Hướng còn chưa kịp nói gì, chỉ có một tiếng hét thê lương vô cùng thảm thiết.

Tràng diện đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Mà Liễu Văn Ngạn nơi xa vẫn mỉm cười hòa nhã: “Ta nói rồi, ta là người biết phân rõ lý lẽ, ngươi cố chấp đòi, ta đã cho ngươi... Đáng tiếc ngươi lại không giữ được!”

Dứt lời, thần văn lại bay về phía những người khác.

Có người hoảng sợ hét lên: “Không, chúng ta...”

Oanh!

Lại một người nữa bị chia năm xẻ bảy, Liễu Văn Ngạn vẫn từ tốn cất tiếng: “Yên tâm, đều có phần của các ngươi, năm xưa thần văn này bảo tồn trong biển ý chí của ta, hiện tại cũng nên đặt trong biển ý chí của các ngươi, đừng khách khí!”

Ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt, 5 – 6 người đã chết.

Mấy người còn lại kinh hãi hoảng sợ vô cùng.

Không, đó không phải Liễu Văn Ngạn.

Liễu Văn Ngạn không hành xử như thế.

Dù Liễu Văn Ngạn có bất mãn, có không cao hứng, có phẫn nộ, thì cũng sẽ như khi đối đãi với Thang Vân Phi, rõ ràng ông có thể tự bạo thần văn, cũng có năng lực để giết gã, nhưng cuối cùng ông lại lựa chọn giết một kẻ không liên quan là Đan Thiên Hạo.

Bởi vì Liễu Văn Ngạn là người trọng tình cảm!

Có người thê lương thét: “Không, nhị thúc ta đã từng chinh chiến vì Ngũ Đại...”

Oanh!

Thân thể vỡ nát, biển ý chí hỏng mất, Liễu Văn Ngạn khẽ cười, “Đúng vậy, ngươi cũng nói là nhị thúc ngươi chinh chiến vì Ngũ Đại, đó là Ngũ Đại... Nhưng ta lại không phải là ngài ấy, xin lỗi!”

Ầm vang!

Người cuối cùng cũng nổ tung, 8 người tan xương nát thịt trong nháy mắt.

Bốn phía, có người còn chưa phản ứng kịp.

Có người thì bừng tỉnh, phẫn nộ quát: “Liễu Văn Ngạn, ngươi dám giết chóc Nhân tộc, ngươi điên rồi, ngươi là phản đồ...”

Ánh mắt Liễu Văn Ngạn trở nên lạnh lùng.

Thần văn trong tay ông đột nhiên hóa thành một chiếc rìu.

Khí tức Liễu Văn Ngạn bạo trướng, ông biến mất, chớp mắt đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu người nọ, vung tay đập xuống!

Người nọ kinh hãi, vừa định đánh trả thì thân thể đã lập tức bị trấn áp.

Phụt một tiếng!

Cả người chia làm hai nửa, kể cả biển ý chí.

Một vòng trăng non rơi vỡ.

Yên tĩnh!

Chấn động!

Nhân tộc, vô số người chấn động... Liễu Văn Ngạn hoàn toàn điên rồi!

Vậy mà ông ta dám đánh chết một vị cường giả Nhật Nguyệt của Nhân tộc ngay trước mặt mọi người, kẻ điên này muốn đối đầu với Nhân tộc sao?

Liễu Văn Ngạn lập tức lui về, phủi sạch tay áo như thể người vừa mới giết đối phương không phải là ông, mỉm cười từ tốn đáp: “Phản bội Nhân tộc? Có lẽ vậy! Các ngươi giết người của chúng ta là chính nghĩa, là chính đạo, ta giết các ngươi... Sao lại thành phản bội rồi? Năm xưa đa thần văn hệ có bao nhiêu người, giờ nhìn lại xem có bao nhiêu người còn sống?”

Ông nhìn khắp tứ phương, “Kẻ nào cảm thấy ta là phản đồ thì cứ việc ra tay! Sư điệt Trần Vĩnh của ta không phải cũng vậy sao? Ta cho các ngươi biết, những người đó là do y giết đấy! Thì sao? Bọn chúng giết cường giả đa thần văn hệ ta, các ngươi cho rằng ta không biết à?”

Liễu Văn Ngạn đột ngột quát: “Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi đi, các ngươi thật sự không biết sao?”

“Các ngươi giả câm vờ điếc, không phải là vì cảm thấy có thể chèn ép chi mạch chúng ta sao?”

“Giết chúng ta là chính đạo! Bởi vì vạn tộc cũng cảm thấy chúng ta đáng chết! Mà đa thần văn hệ thiếu chúng ta cũng chẳng sao!”

Liễu Văn Ngạn lạnh lùng chất vấn: “Người thiện bị người khinh! Phản đồ ư? Phản đồ chân chính không ai quản, nếu đã vậy... Hôm nay ta liền phản bội, rồi sao?”

“Ăn nói bừa bãi!”

Có cường giả phẫn nộ quát: “Liễu Văn Ngạn, chú ý lời nói. Cái gì mà phản bội hay không phản bội, việc này ta sẽ báo với vô địch, các ngươi sẽ phải đưa ra một lời giải thích, chớ để ngoại tộc chê cười. Hạ Hầu gia, xin hãy bắt Liễu Văn Ngạn lại, tên này quả thực là khốn kiếp!”

“...”

Không ít người nhìn về phía vị đại hán kia, có người câm nín, có người phẫn nộ, kẻ này rõ ràng là ba phải... Không, là thiên vị Liễu Văn Ngạn.

Liễu Văn Ngạn vừa đánh chết chín người, còn có một người là cường giả Nhật Nguyệt cảnh!

Thế mà hiện tại vị này lại bảo Hạ Hầu gia bắt Liễu Văn Ngạn... Đúng là chuyện cười!

Không ít người nhận ra tráng hán vừa nói chuyện.

Có người truyền âm: “Hắn là tướng chủ Mạch Đao vệ Đại Đường phủ, vậy mà hắn cũng tới đây. Gia hỏa này rõ ràng đang thiên vị!”

“Việc này... Khó nói! Nếu Liễu Văn Ngạn thật sự có chứng cứ những người Trần Vĩnh giết đã từng giết đa thần văn hệ, trong những người chết hôm nay cũng có kẻ từng người giết đa thần văn hệ, vậy có báo vô địch cũng vô dụng!”

“...”

Mọi người nghị luận sôi nổi, phía sau, Hạ Hầu gia có chút khác thường, y mỉm cười, sau đó trở nên nghiêm túc, lớn tiếng quát: “Liễu Văn Ngạn to gan, đều là Nhân tộc, dám can đảm tàn sát Nhân tộc trong Đại Hạ phủ, tội đáng chém. Nhanh bó tay chịu trói, người đâu, bắt Liễu Văn Ngạn vào thành!”

Lời này vừa nói ra, Triệu tướng quân liền lao ra khỏi thành.

Bỗng nhiên, một vị Nhật Nguyệt Thần tộc chặn đường, bình thản ngăn lại: “Liễu Văn Ngạn vội vã vào thành làm gì? Chúng ta không định can thiệp sự vụ nội bộ Nhân cảnh, nhưng Liễu Văn Ngạn tàn sát Nhân tộc, tội đáng chết, hắn là Văn Minh sư, đáng ra nên giao cho Cầu Tác cảnh xử lý, Cầu Tác cảnh mới là thánh địa của Văn Minh sư. Hạ Hầu gia, ngươi thấy có đúng không?”

Hạ Hầu gia bật cười: “Ồ, một Thần tộc như ngươi mà còn hiểu rõ điều lệ Nhân tộc hơn cả ta, không tồi!”

Ánh mắt y trở nên băng hàn, bất quá nét tươi cười vẫn chưa hạ xuống, y nóiL “Đúng là có quy tắc như vậy, người Cầu Tác cảnh có ở đây không? Tạm giao Liễu Văn Ngạn cho Hạ gia ta xử lý, Cầu Tác cảnh có ý kiến gì không?”

Giờ khắc này.

Không ít người nhìn về một góc Nam Nguyên thành, bên kia, mười mấy vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh đều đến từ Cầu Tác cảnh.

Trong đám người, Nguyên Khánh Đông vội truyền âm: “Coi như không nghe thấy, đừng nhúng tay!”

Nhúng tay vào làm gì!

Hạ Hầu gia nói như vậy nghĩa là lửa giận đã sắp thăng thiên rồi, đừng tự mình dây vào chuyện phiền toái.

Gã vừa dứt lời, có người đã bất mãn đáp: “Vốn dĩ Cầu Tác cảnh chúng ta quản lý Văn Minh sư! Liễu Văn Ngạn to gan, dám ra tay giết Nhân tộc. Phải bắt Liễu Văn Ngạn, không vì gì nhiều, chỉ cần khi đạt được di tích của Tô Vũ, chúng ta cũng được phân một chén canh!”

Vẫn có người thèm khát thứ đó!

Nguyên Khánh Đông cực kỳ tức giận, sốt ruột truyền âm: “Hạ gia đã tức giận rồi...”

“Thì sao? Hạ Tiểu Nhị dám giết chúng ta ư? Di tích vốn không phải của một mình nhà y, huống chi chúng ta đều là hậu duệ của vô địch, yêu cầu cũng không cao, ít nhất phải cho chúng ta Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch và vật gánh chịu, cùng lắm thì... chúng ta từ bỏ Văn Mộ bia.”

“...”

Nguyên Khánh Đông sắp tức chết!

Ngươi cảm thấy Hạ gia không dám đối phó chúng ta?

Gã cảm thấy hiện tại Hạ gia có vẻ muốn đập nồi dìm thuyền rồi, nói thật, nếu Hạ gia còn muốn tiếp tục sinh tồn, vậy đúng là chưa chắc dám đối phó với bọn họ, nhưng chung quy Nguyên Khánh Đông luôn có cảm giác, Hạ gia sẽ muốn chơi lớn, được ăn cả ngã về không, mặc kệ hết thảy!

Hiện tại mà muốn nhúng tay vào là vì ngại mạng sống quá dài hay sao?

Ngươi không thấy Hạ gia đang nổi điên à?

Gã còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe có tiếng người quát: “Hạ Hầu gia, theo lệ, Liễu Văn Ngạn là Văn Minh sư, phạm tội giết chóc đồng bào thì phải chém! Nhưng hiện tại sự thật chưa rõ, phải bắt giữ Liễu Văn Ngạn, nếu Văn Minh sư phạm tội, đã có Cầu Tác cảnh ở đó, vậy phải giao cho Cầu Tác cảnh giam giữ!”

“...”

Bình Luận (0)
Comment