Bốn phía an tĩnh.
Vừa rồi Hạ Hầu gia đã tỏ rõ thái độ của mình, y chỉ hỏi một câu cho có mà thôi, đương nhiên không hề có ý định giao Liễu Văn Ngạn cho Cầu Tác cảnh.
Nhưng giờ phút này... Thực sự đã có người của Cầu Tác cảnh mở miệng.
Chư thiên vạn tộc đều nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng.
Có người thấp giọng thì thầm: “Cháu gái Phần Hải vương.”
“Người Trương gia.”
Phần Hải vương, một trong tám đại gia tộc chưởng quản Cầu Tác cảnh, Trương gia không phải vương giả khai phủ.
Trong đám người Cầu Tác cảnh, chính là Trương Dĩnh mở miệng.
Một mặt, ả thèm muốn bảo vật; mặt khác là do ả ghét Hạ gia, thù Liễu Văn Ngạn, xưa nay những người này vẫn luôn làm lơ uy nghiêm của Cầu Tác cảnh, liên tiếp làm trái ý tứ Cầu Tác cảnh.
Vì vậy ả liền dứt khoát lên tiếng.
Đúng lúc này, hư không rung động, một lão nhân tóc hoa râm, khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ bực bội, ông ho khan một tiếng, thở dốc nói: “Trương Dĩnh, ai cho phép ngươi nói chen vào?”
Ông quát: “Còn không mau lùi lại, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”
Trương Dĩnh nhận ra ông, ả nhíu mày, đáp lại: “Vương lão, đây là sự vụ của Cầu Tác cảnh! Cầu Tác cảnh do tám đại gia tộc chấp chưởng, cùng quyết nghị. Ta đại biểu Trương gia, hạ lệnh giam giữ Liễu Văn Ngạn thì có gì sai? Chuyện này không liên quan đến Vương lão đúng không?”
Lão nhân kia phẫn nộ, “Ngươi dám mang Phần Hải vương ra ápchế ta ư? Năm xưa khi lão phu chinh chiến chư thiên, gia gia ngươi... ”
“Vương lão!”
Trương Dĩnh nhíu mày, “Ngài cũng đã nói đó là năm xưa, Vương lão lớn tuổi rồi, không bế quan trong Cầu Tác thánh địa đi, ra đây làm gì?”
Bế quan!
Đám chiến sĩ năm xưa hiện giờ phần lớn đều đang kéo dài hơi tàn, mang thương bệnh trong người, gần như đều bế quan trì hoãn thời gian đại nạn buông xuống, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.
Trong nhóm người này, chỉ mỗi Ngưu Bách Đạo là vẫn còn vui vẻ nhảy nhót bên ngoài.
Những người khác, hoặc đã già, hoặc đã chết, không chết thì cũng đều trọng thương.
Vương lão cũng là người bị trọng thương, đến nay chưa lành, ông nghe vậy thì lửa giận công tâm, ho khan không ngừng, một vị cường giả Nhật Nguyệt cao trọng lại như tàn đuốc trong gió, nổi giận mắng: “Nít ranh! Câm miệng! Cầu Tác cảnh không phải thánh địa của Trương gia, không phải thánh địa của tám đại gia tộc, mà là thánh địa Văn Minh sư của tộc chúng ta! Khụ khụ khụ... Trương gia... Khụ khụ... Trương gia chỉ là người chấp hành, không phải người đứng đầu! Thứ hỗn trướng như ngươi...”
Trương Dĩnh phẫn nộ, lạnh lùng đáp: “Vương lão, thương thế của ngài quá nặng. Ta cảm thấy ngài vẫn nên trở về bế quan chữa thương đi. Thiên hạ này đã không còn là thiên hạ của 400 năm trước.”
Ngài già rồi!
Già sắp chết, vậy mà còn tâm tư quản chuyện lung tung sao?
“Hỗn trướng... Ngươi...”
Vương lão phẫn nộ, ông giơ tay, rồi lại buông xuống.
Ông cảm thấy vô cùng bi ai!
Không phải là ông không có năng lực ra tay, ông có thể.
Đối phương chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng mà thôi, nếu ông muốn, ông vẫn có thể dễ dàng bóp chết ả ta.
Có điều đây là cháu gái của chiến hữu năm xưa, cháu gái của Phần Hải vương, giờ khắc này, ông chỉ cảm thấy thực bi ai, thực bất lực.
Cầu Tác cảnh... Thay đổi rồi.
Bế quan nhiều năm, tới khi ông xuất quan thì đã là cảnh còn người mất.
Ông nhìn về phía những người khác, sau khi ho khan một trận, ông thở dốc nói: “Tám đại gia tộc... Không, hiện tại là chín đại gia tộc, Trương gia đã đáp ứng, nếu mấy nhà khác không đáp ứng, Trương gia không thể đại biểu cho toàn bộ Cầu Tác cảnh.”
Ông thở hổn hển nhìn về phía những người còn lại, “Các ngươi thì sao? Các ngươi cũng muốn thế ư? Thần Ma là tử địch của chúng ta, vạn tộc đều không phải hạng người tốt! Hơn 400 năm trước, bọn họ tàn sát thương sinh, hơn 400 năm trước, ta và bậc cha chú tổ tông của các ngươi chinh chiến khắp chư thiên, không phải là để bán mạng cho Thần Ma, mà là... đòi mạng bọn họ!”
Giờ khắc này, ông gắng gượng thẳng eo, nén tiếng thở dốc, “Hơn 400 năm trước, chúng ta chém giết Thần Ma, giết cho bọn họ phải cúi đầu, ép bọn họ phải lui bước. Hơn 400 năm sau, thực lực chúng ta đã cường đại gấp trăm ngàn lần! Chẳng lẽ tới lúc này lại phải sợ hãi Thần Ma? Còn phải cho bọn họ mặt mũi?”
Ông nhìn về phía cường giả Thần tộc vừa mới chặn đường kia, sát khí tận trời, “Nhân tộc đã thay đổi! Nếu là hơn 400 năm trước, đám vạn tộc, đám súc sinh này đã bị giết chết từ lâu rồi! Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, mà nay Đại Tần vương và mọi người tuy gánh trọng trách lên vai, thế nhưng lại quên mất thảm trạng năm xưa sao?”
Ông thực phẫn nộ!
Đám súc sinh kia không nên xuất hiện ở Nhân tộc, ở Nam Nguyên!
Dù Nhân tộc nội chiến thì cũng chỉ nên giới hạn ở Nhân cảnh, mà không phải là làm trò trước mặt vạn tộc, để cho bọn họ chế giễu.
Ông càng phẫn nộ hơn, vì thế hệ mới của Cầu Tác cảnh chỉ có ánh mắt thiển cận, bỏ qua đại cục.
Nếu là năm xưa, dù Cầu Tác cảnh bất mãn trong lòng thì cũng nên nhịn xuống, không nên phản bác lời Hạ Tiểu Nhị nói, sao có thể khiến Hạ gia không xuống đài được như vậy, Hạ gia vẫn luôn là quân tiên phong chống lại vạn tộc!
Sao có thể làm trò trước mặt vạn tộc, khiến Hạ gia xấu mặt ở Nhân cảnh?
Hỗn trướng!
Vương lão vô cùng phẫn nộ!
Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy bi ai và bất lực, ông già rồi, sắp tàn rồi, những người này, có kẻ nào nghe lời ông?
Bên kia, Liễu Văn Ngạn im lặng, cuối cùng ông mỉm cười, chủ động mở miệng nói: “Vương lão, đa tạ ý tốt của ngài. Nhưng ngài già rồi, không cần tham dự đâu, Cầu Tác cảnh muốn bắt ta ư? Được, tới đây bắt ta đi, ta chờ!”
Ông nhìn về phía Trương Dĩnh, cười nhạt, “Tới bắt ta đi nào!”
Trương Dĩnh biến sắc, lạnh lùng quát: “Ngươi muốn vi phạm ý chí của Cầu Tác cảnh?”
“Ngươi có thể đại biểu cho Cầu Tác cảnh sao?”
Liễu Văn Ngạn như thể đang nghe trò cười, “Ngươi biết cái gì là Cầu Tác cảnh sao? Ngươi có biết, Cầu Tác cảnh hình thành như thế nào không?”
Liễu Văn Ngạn từ tốn trả lời: “Cầu Tác cảnh được thành lập sau khi khai phủ, hơn 300 năm trước, tằng sư tổ của ta, Nhất Đại phủ trưởng của Đại Hạ Văn Minh học phủ, Hạ Thần Hạ tiên sinh thành lập Văn Minh học phủ, sau đó các nơi cũng thành lập Văn Minh học phủ, tằng sư tổ liên hợp Đại Minh vương, Đại Hán vương, Đại Tống vương, Đại Thương vương, Đại Chu vương... Nhiều vị vô địch, cùng nhau thành lập Cầu Tác cảnh! Mục đích là chinh phục sự huyền bí của văn minh, Cầu Tác cảnh chẳng phải là thế lực đứng đầu gì cả, nó chỉ là một điện phủ, điện phủ của tri thức, điện phủ của văn minh.”
Liễu Văn Ngạn bình thản nói: “Các ngươi chỉ là người chấp hành, không phải kẻ điều hành! Các ngươi cũng không có quyền bắt giữ chi mạch chúng ta, bởi vì... Ta không nợ các ngươi! Mà ngược lại, các ngươi nợ chúng ta, quyền lực các ngươi nắm giữ hôm nay là do tằng sư tổ của ta giao cho, các ngươi có tư cách gì mà bắt giữ Liễu Văn Ngạn ta?”
Liễu Văn Ngạn lạnh lùng quát: “Gọi Phần Hải vương nhà ngươi tới, hỏi hắn, Cầu Tác cảnh có tư cách bắt giữ chi mạch đa thần văn đích truyền hay không?”
Toàn trường tĩnh mịch!
Hạ Hầu gia bật cười, Vương lão cũng nghẹn cười, ông ho khan một tràng rồi nói: “Ta nghĩ Phần Hải vương sẽ không dám nói là có tư cách như đám hậu duệ ngu muội của ông ấy đâu.”
Bên kia, đám người Trương Dĩnh biến sắc.
Trương Dĩnh cắn răng, cả giận quát: “Quá khứ đã qua, hiện tại là hiện tại, Liễu Văn Ngạn, ngươi muốn kháng lệnh sao? Ngươi muốn phản bội Nhân tộc?”
Liễu Văn Ngạn thở dài.
Mà ánh mắt Hạ Hầu gia thì trở nên lãnh lệ, y vừa muốn phất tay, Liễu Văn Ngạn đã nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Hầu Gia, xem ra ta chỉ có thể tội càng thêm tội!”
Dứt lời, thân ảnh ông lại lóe lên, một rìu đánh về nơi xa.
Nói không thông, vậy giết!
Trương Dĩnh cả kinh, vội quát: “Giết hắn!”