Trương Dĩnh cả kinh, vội quát: “Giết hắn!”
Bên cạnh ả, vài vị Nhật Nguyệt do dự, nhưng thấy Liễu Văn Ngạn lớn mật trực tiếp đánh tới như thế, cuối cùng vẫn lựa chọn ra tay.
Rìu hạ xuống, 7 – 8 thần văn hiện lên cuốn lấy cái rìu kia.
Nhưng bọn họ đều cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Đây chính là thần văn của Diệp Bá Thiên!
Lúc này, Liễu Văn Ngạn đã lao đến, ông cười lạnh, mọi người đều nói ta là Diệp Bá Thiên thứ hai, nhưng sư phụ là sư phụ, ta là ta, ta là Liễu Văn Ngạn!
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm hiện lên trong tay ông.
Rìu, đó là của sư phụ!
Trường kiếm mới là của ta!
“Thiên Đoạn!”
Một tiếng quát nhẹ lại vang tận mây xanh, ánh kiếm chiếu rọi toàn thiên địa!
Liễu Văn Ngạn chỉ là Sơn Hải đỉnh phong.
Nhưng một kiếm này của ông lại cực kỳ cường đại, cực kỳ mau lẹ!
Đây mới là Liễu Văn Ngạn chân chính!
Ong!
Kiếm âm chấn động, phía sau, Vương lão muốn duỗi tay ngăn cản... rồi lại thở dài một tiếng, lựa chọn thu tay.
Phụt!
Kiếm chém xuống, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Bịch một tiếng.
Đầu người chạm đất.
Đến chết, ả vẫn không dám tin rằng có người thật sự dám giết mình.
Liễu Văn Ngạn nhẹ thở dốc, nhanh chóng lui về phía sau, rìu quay về, những người khác dại ra, không động đậy.
Ầm!
Một vòng minh nguyệt từ trên trời giáng xuống, rơi vỡ ngay trên mặt đất, nguyên khí lan tràn, thần văn rách nát.
Một kiếm chém chết hậu duệ vô địch, cháu gái Phần Hải vương - Trương Dĩnh.
Liễu Văn Ngạn bình tĩnh lặp lại: “Ta là phản đồ, có giỏi thì tới bắt ta đi!”
Hôm nay, ta sẽ làm phản đồ, nếu Nhân cảnh đã như thế, vậy phản bội thôi, huống chi những người này cũng không thể đại biểu cho toàn bộ Nhân cảnh/
Toàn trường an tĩnh!
Một Nhật Nguyệt bị ông đánh chết đương trường, còn là dòng chính của vô địch.
Một lát sau, nơi xa, hư không dao động.
Một lão nhân đi ra, nhìn thoáng qua Trương Dĩnh đã chết, gã đạp không đi đến, hạ xuống đất, nhặt đầu Trương Dĩnh lên, than nhẹ một tiếng, “Liễu Văn Ngạn, dù nàng có sai nhưng tới lượt ngươi giết nàng sao?”
“Trương Khải!”
Ánh mắt Vương lão khẽ biến, phụ thân Trương Dĩnh, con trai Phần Hải vương.
Cường giả Nhật Nguyệt bát trọng đỉnh cấp.
Vậy mà gã tự mình tới.
Liễu Văn Ngạn không nói lời nào, Diệp Hồng Nhạn nhanh chóng đi tới bên cạnh ông, trầm giọng nói: “Trương Khải, ngươi muốn làm gì?”
Lão nhân khẽ cười, “Hắn giết con gái ta, ngươi hỏi ta, ta muốn làm gì ư?”
Gã cười khẽ, nhưng nụ cười này lại làm người ta lạnh cả tóc gáy.
Gã thu lại thi thể Trương Dĩnh, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hạ Hầu gia, “Hạ Tiểu Nhị, Hạ gia ngươi muốn bảo vệ hắn sao?”
Hạ Hầu gia nhắm mắt, im lặng.
Thái độ không nói tự hiểu.
Ta muốn, Hạ gia muốn!
. . .
Hạ Hầu gia trầm mặc.
Có người lại không trầm mặc, Hồng Đàm cũng đi ra ngoài, ông nhìn về phía Trương Khải, nhẹ giọng nói: “Trương Khải, ngươi cũng là lớp cường giả năm xưa, biết ý nghĩa của việc sư huynh đệ ta tề tụ Nam Nguyên lúc này, hiện tại... Không ai không thể giết! Trương Dĩnh bị sư huynh ta đánh chết là vì nàng đáng bị vậy. Giờ phút này, hậu duệ Phần Hải vương nhất quyết muốn lộ diện sao?”
Trương Khải nhìn về phía ông, trầm mặc một lát mới cất tiếng: “Ta là ta, cha ta là cha ta, ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng Liễu Văn Ngạn đã giết ái nữ của ta, Trương Dĩnh muốn bắt hắn chỉ là làm việc theo quy củ, có gì sai?”
Đa thần văn hệ tề tụ Nam Nguyên có ý nghĩa gì sao?
Dẫn ra vô địch phản bội!
Đây đã là bí mật bán công khai!
Mà giờ phút này, Trương gia lộ diện, không thể không khiến người khác hoài nghi thái độ của Trương gia, nhưng vô địch phản bội ngu xuẩn như vậy sao?
Lúc bấy giờ, Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn đều nhíu mày, không nói gì nữa.
Hạ Hầu gia trợn mắt, thở dài một tiếng mới mở miệng: “Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì, muốn cái gì?”
“Một khối vật gánh chịu.”
“...”
Tứ phương an tĩnh dọa người.
Ngay cả Liễu Văn Ngạn cũng sửng sốt, ông giết Trương Dĩnh chỉ là để kinh sợ tứ phương, đe dọa đám gia hỏa Cầu Tác cảnh. Khi Trương Khải lộ diện thì ông đã cho rằng chiến tranh sẽ bùng nổ, cũng đã chuẩn bị tốt để chiến đấu.
Nhưng... Trương Khải vừa mới nói gì?
Trương Khải bình tĩnh lặp lại: “Liễu Văn Ngạn, con gái ta chỉ làm theo quy tắc, không vi phạm điều gì, quy tắc do tám đại gia tộc cùng nhau đặt ra chứ không phải do một mình con gái ta đặt ra. Ngươi giết người khác, Cầu Tác cảnh bắt ngươi là hợp tình hợp lý, nhưng ngươi lại giết nàng... Đa thần văn hệ có kế hoạch, Trương gia không định tham dự, Trương gia chỉ dựa theo quy tắc, nhưng mới rồi là chính ngươi đã phá hỏng quy tắc!”
Liễu Văn Ngạn sửng sốt nhìn gã, không nhịn được cả giận quát: “Ngươi vẫn luôn ở đây?”
Trương Khải vẫn luôn ở gần đây?
Trương Khải im lặng.
Bốn phía, đám người Nguyên Khánh Đông không rét mà run.
Điên rồi sao?
Vì chứng đạo mà điên rồi!
Trương Khải sắp tiến vào Nhật Nguyệt cửu trọng, lúc đó sẽ cần vật gánh chịu thì mới có hy vọng chứng đạo, mà nay, gã đang làm gì?
Đám người Nguyên Khánh Đông cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Vừa rồi khi Liễu Văn Ngạn giết người, tuy rằng bọn họ kinh sợ, nhưng không quá sợ hãi, thế nhưng giờ phút này, bọn họ mới thật sự cảm thấy hốt hoảng, trái tim cũng lạnh băng.
Trương Khải như thế... Vậy bậc cha chú của bọn họ thì sao?
Hiện giờ, bọn họ chỉ mới là Nhật Nguyệt sơ kì, chưa ai tới trung hậu kỳ, nhưng bậc cha chú của bọn họ đang ở đâu?
Nguyên Khánh Đông nuốt nước miếng, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo.
Điên rồi!
Đều điên rồi!
Vì chứng đạo, những người này đều hóa thành kẻ điên.
Nhất định là Trương Khải đã tới từ lâu, gã ta cố ý chờ Liễu Văn Ngạn giết con gái gã, có lẽ... Chính gã đã truyền âm bày mưu đặt kế cho Trương Dĩnh, bằng không, Trương Dĩnh sẽ như lên cơn mà nói những lời ngu xuẩn mới rồi ư?
. . .
Giờ phút này, đâu chỉ bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Xung quanh, một đám cường giả vạn tộc cũng cảm thấy trái tim băng giá vô cùng, đám gia hỏa Nhân tộc này quá độc ác rồi.
Hạ Hầu gia thở dài nhìn về phía Trương Khải, sau một lúc lâu, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn vật gánh chịu?”
“Đúng vậy!”
Trương Khải bình tĩnh đáp: “Hậu nhân Phần Hải vương không phải là phản đồ, mà là công thần của Nhân tộc! Cha ta lập nên bao công lao vĩ đại vì Nhân tộc, ta cũng chinh chiến nhiều năm, ta không phải phản đồ, con gái ta cũng không phải. Thế mà Liễu Văn Ngạn đã giết nàng. Dù các ngươi dụ được phản đồ ra, giết kẻ đó thì cũng không liên quan gì đến chúng ta! Bởi vì chúng ta không phải phản đồ, nếu chúng ta đã không phải, vậy thì Liễu Văn Ngạn, tội của ngươi rất lớn!”
Hạ Hầu gia tựa khóc tựa cười: “Cho nên, ngươi đáp ứng giải quyết riêng? Phải không?”
Trương Khải trầm mặc.
“Ha ha ha!”
Hạ Hầu gia cười đến bi ai: “Ta hiểu ý ngươi rồi!”
Trương Dĩnh không phải phản đồ, Trương gia cũng không phải.
Đương nhiên hiện tại khó mà kết luận.
Nhưng nếu Trương Khải không phải phản đồ, đến đây chỉ để bán con gái chính mình nhằm đổi lấy một vật gánh chịu, vậy thì...
Hạ Hầu gia thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Trương Khải nói không sai.
Liễu Văn Ngạn giết người dù sao cũng đã vi phạm quy củ.
Trừ phi ông chết, nếu không, Phần Hải vương đã không phải phản đồ... Trương gia tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng cho qua, dù Đại Tần vương, Đại Hạ vương ra mặt thì cũng sẽ không dẹp yên chuyện này được.