Trương Khải quá độc ác!
Bởi vì gã muốn chứng đạo cho nên gã ngồi yên nhìn con gái mình bị giết.
Chỉ vì một khối vật gánh chịu.
Hạ Hầu gia thở dài, rồi đột nhiên y nở nụ cười: “Được, cho ngươi, nếu Hạ gia ta hoặc Liễu Văn Ngạn cướp được vật gánh chịu, vậy sẽ cho ngươi một khối! Trương Khải, ngươi đã khiến ta phải lau mắt mà nhìn, có điều ta chỉ muốn biết, Phần Hải vương biết chuyện này không?”
Trương Khải bình tĩnh đáp: “Không biết, ta cảm thấy phụ thân ta là người tốt, nhưng ta cũng không thể xác định. Các ngươi cứ việc dụ dỗ đi, nếu cha ta là phản đồ... Vậy vật gánh chịu không cần giao ra nữa, bởi vì ta cũng là hậu duệ của phản đồ. Bất quá nếu cha ta đã không phải, thế thì Hạ gia và Liễu Văn Ngạn lấy được vật gánh chịu thì phải đưa cho ta một khối.”
“...”
Lúc bấy giờ, cường giả tứ phương như vừa được mở mang tầm mắt.
Liễu Văn Ngạn cảm thấy đáy lòng thật mệt mỏi.
Gia hỏa họ Trương kia thật tàn nhẫn, ông giết người, ông không hối hận.
Nhưng ông giết Trương Dĩnh xong, kết quả Trương Khải lại lập tức xuất hiện, điều này khiến trái tim ông trở nên lạnh lẽo, gia hỏa này có sai không?
Nếu gia hỏa này không phải phản đồ hoặc là hậu duệ của phản đồ, vậy thì gã không làm gì sai.
Con gái gã bị giết, gã lựa chọn giải quyết riêng, ra giá một khối vật gánh chịu!
Cho ư?
Rồi giết gã?
Những chuyện này hoàn toàn khác với mong muốn của Liễu Văn Ngạn.
Phía sau lưng, ánh mắt Vương lão phức tạp nhìn Trương Khải, hồi lâu sau ông mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Vô tình nhất là nhà đế vương!”
Một tiếng thở dài nặng nhọc.
Dùng một người con gái không quá có ích đổi lấy một vật gánh chịu, có lời không?
Dĩ nhiên rất có lời!
Nhưng con người đều có tình cảm, có trái tim.
Không phải thứ gì cũng có thể dùng giá trị để tính, mà Trương Khải máu lạnh đến mức làm người ta phải rửa mắt mà nhìn.
Bất quá gã không sai, con gái gã chết không phải do gã giết, hung thủ giết người chính là Liễu Văn Ngạn.
Gã chỉ lựa chọn giải quyết riêng!
Không sai, chỉ là quá mức máu lạnh, thậm chí ích kỷ tới cực hạn, nhưng giờ phút này, Hạ gia và Liễu Văn Ngạn đều không hề hé răng.
Từ bao giờ mà Cầu Tác cảnh đã tha hóa tới độ như vậy?
Hạ gia có thể cự tuyệt, Liễu Văn Ngạn cũng có thể, bọn họ đều mặc kệ chuyện tương lai, vậy còn sợ cái gì?
Nhưng bọn họ đã đáp ứng.
Không hề cự tuyệt.
Trương Khải điên rồi, vô tình máu lạnh tới mức biến thái, bọn họ không muốn nói thêm gì với gã.
Trương Khải thực bình tĩnh, gã cất thi thể con gái mình đi, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Giống như gã tới đây chỉ để nhặt xác cho Trương Dĩnh.
. . .
Nơi xa.
“Thật vô tình!”
Tô Vũ cảm khái, nỗi lòng phức tạp, hắn nói: “Người như vậy có thể chứng đạo sao? Trương Khải xứng chứng đạo à?”
Một bên, Huyền Giáp lạnh nhạt đáp: “Sao lại không? Chư thiên vạn tộc không phải là không có vô địch ích kỷ tư lợi như gã. Chỉ là... Không hành xử trực tiếp như vậy mà thôi! Trương Khải, con trai của Phần Hải vương. Coi như ta đây cũng được mở mang kiến thức rồi, mà biết đâu Trương Dĩnh không phải con ruột của gã. Biết đâu vợ gã đội nón xanh cho gã thì sao, chỉ hy vọng đừng có người nào học theo gã!”
Trương Khải thể hiện ra sự vô tình tới cực hạn, máu lạnh đến mức không còn giống một người sống bình thường.
Chư thiên vạn giới có vô số sinh linh, loại người tương tự không phải là không có, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, đây là kẻ đầu tiên làm vậy trước mặt hắn, khiến hắn có ấn tượng khắc sâu.
Ấn tượng đến mức hắn muốn lao lên giết chết đối phương.
Nếu người như gã chứng đạo vô địch thành công, gã sẽ che chở Nhân tộc à?
Gã sẽ chinh chiến vì Nhân tộc?
Con gái gã mà gã còn có thể từ bỏ, gã có mạnh hơn chỉ để một thân một mình gã hưởng lợi mà thôi, đợi gã thành vô địch một phương rồi, dám gã sẽ bán cả Nhân tộc.
Mọi thứ đều có bảng giá!
. . .
Tô Vũ cảm thấy phẫn nộ.
Mà trong đám vạn tộc, có kẻ cười ha hả nói: “Làm hay lắm! Trương Khải... Con trai Phần Hải vương, lợi hại! Thủ đoạn cao minh, bội phục! Đáng tham khảo đấy, ha ha ha!”
Có người lạnh nhạt nói: “Biết đâu Phần Hải vương chính là phản đồ! Cha nào con đó, ta nghĩ là các người đừng tìm nữa, Hạ gia có thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra, quyết chiến sinh tử với Phần Hải vương đi!”
Chư thiên vạn tộc đều đang đoán xem Hạ gia có thủ đoạn ẩn giấu nào không.
Có lẽ chính là Nguyên Thủy giáo chủ!
Mà có lẽ cũng không chỉ như vậy.
Hiện tại vạn tộc không dám tùy tiện xâm nhập di tích cũng là vì suy đoán Hạ gia còn giấu át chủ bài.
Còn việc châm ngòi thổi gió thì là chuyện quá bình thường.
Vạn tộc chỉ ước gì Nhân tộc nội chiến, tự mình tiêu hao.
Có điều con trai Phần Hải vương đúng là đã làm người ta mở rộng tầm mắt.
Bắt được cơ hội này, sao lại không châm ngòi thổi gió, một đám cười ý vị thâm trường, có người nhìn về phía Nguyên Khánh Đông, châm chọc: “Tám đại gia tộc tính kế hay thật, khó trách toàn cử kẻ không mạnh tới đây, không phải là đều có ý định đó chứ? Liễu Văn Ngạn, giết thêm nữa đi, rồi kiếm tám khối vật gánh chịu, phân cho mỗi nhà một khối!”
“Ha ha ha!”
Một đám cường giả cười to.
Hạ Hầu gia không để ý tới bọn họ, y nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, thở dài bảo: “Về thôi!”
Liễu Văn Ngạn gật đầu, ông được Diệp Hồng Nhạn và đại bá Liễu gia hộ tống trở về Nam Nguyên thành.
Hạ Hầu gia bình tĩnh nói: “Các ngươi muốn chết thì cứ việc cản! Hạ gia không làm gì được người khác, nhưng vẫn có năng lực giết các ngươi!”
Có người cười thâm sâu: “Hầu gia yên tâm, vô địch phản bội của Nhân tộc ngươi còn chưa xuất hiện, chúng ta sẽ không đi vào, chẳng sợ di tích bị các ngươi cướp đi, ha ha ha!”
“Chư thiên vạn tộc xem Hạ gia ngươi câu cá, chúng ta cũng muốn xem xem vị kia là ai đây!”
“Là Hạ gia ngươi câu được cá lớn, hay là cá quá lớn kéo cả các ngươi xuống nước, chúng ta sẽ chờ xem!”
“...”
Các cường giả cười to, kế sách của Hạ gia là dương mưu.
Bọn họ cũng muốn xem xem át chủ bài của Hạ gia là cái gì, cũng muốn biết vô địch phản bội của Nhân tộc có xuất hiện hay không?
Tiền đề là Liễu Văn Ngạn thật sự có thể kế thừa di tích, có năng lực chứng đạo, nếu không chưa chắc vị kia đã xuất hiện.
Vở kịch sắp mở màn rồi!
Một đám người tươi cười đầy mặt, kẻ dám ở lại đương nhiên đều có chút năng lực, không thì đã rút lui khỏi nơi đây, đợi bên ngoài từ lâu rồi.
Di tích này càng ngày càng thú vị.
Một đám người đều đang chờ đợi.
Chờ đợi di tích xuất hiện, chờ đợi vị vô địch kia hiện thân.
. . .
Liễu Văn Ngạn vào thành.
Thuận lợi vào thành.
Tô Vũ và những người khác của Liệp Thiên các vẫn chờ bên ngoài.
Tô Vũ nhìn về phía Nam Nguyên, tâm tình có chút phập phồng, hồi lâu sau, hắn mở miệng: “Trưởng lão, vì chứng đạo mà vứt bỏ tất cả, làm vậy có đáng giá không?”
Huyền Giáp trầm ngâm một hồi, lắc đầu, “Đừng hỏi ta vấn đề này. Rất khó trả lời! Có người cảm thấy đáng giá, có người cảm thấy không đáng, có người ngầm làm gì đó cũng không hiếm lạ, bỏ vợ bỏ con, giết con diệt cha... Vạn vật có rất nhiều sinh linh, có kẻ này cũng sẽ có kẻ khác. Trương Khải chỉ là bị nhiều người tận mắt nhìn thấy mà thôi, không biết còn có bao nhiêu kẻ không bị phát hiện.”
Tô Vũ gật đầu, hắn ngẫm nghĩ rồi truyền âm hỏi: “Trưởng lão, vậy ngài cảm thấy gã có đáng chết không?”
“Đáng chết!” Huyền Giáp truyền âm đáp: “Nhưng không thể giết, trừ khi gã bị chứng minh là phản đồ, nếu không ngươi giết con trai cả của một vị vô địch, ngươi dựa vào cái gì mà giết gã? Phụ thân gã chinh chiến vì Nhân tộc, gã cũng chinh chiến vì Nhân tộc, ngươi dựa vào cái gì để bắt người khác đồng ý không trách tội ngươi?”
Tô Vũ im lặng.
Giờ khắc này, hắn bỗng nghĩ tới một chuyện.
Trong lòng hơi động.
Có người nói... có lẽ gã muốn để tiếng xấu muôn đời!
Gã cũng giống như mình đang nghĩ sao?
Gã đã định liệu trước mọi việc rồi sao?
Dù thành công hay thất bại, gã đều để tiếng xấu muôn đời, ít nhất, Nhân cảnh không chứa được gã!
Tô Vũ đột nhiên cảm thấy có chút bi ai.
Điều ngươi muốn làm là điều ta đang nghĩ à?
Ngươi dẫn nhiều người tới như vậy, thậm chí đã bố cục từ trước, là để chờ giờ khắc này có đúng không?
. . .
Lúc bấy giờ, Tô Vũ nhìn về phương Bắc, nơi đó là phủ thành Đại Hạ phủ.
Nơi đó, có Tu Tâm các.