Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh nhìn về phương Nam, cách ngàn dặm, nhìn Nam Nguyên.
Khi Trương Dĩnh bị giết, dường như ông đã nhếch môi.
Khi Trương Khải đưa ra lựa chọn, nụ cười của ông càng thêm rõ ràng.
“Nhân tâm... Nhân tính...”
Ông lẩm bẩm, rồi lại cười, Vạn Thiên Thánh thu hồi ánh mắt, ông nhìn về phía không trung, giống như đang xem chiến trường Chư Thiên.
Chư vị băn khoăn quá nhiều, cũng kiềm chế quá nhiều rồi.
Ta sẽ là người dọn đường.
Thế gian hắc ám, hãy để ta tới dọn dẹp.
Hy vọng nỗi oán hận của các ngươi đều tập trung lên người ta, để ta gánh vác, hy vọng, dũng sĩ diệt rồng sẽ không trở thành kẻ bị tiêu diệt.
Anh hùng, tiếp tục làm anh hùng đi.
“Nam Nguyên tụ, Nam Nguyên vẫn... Nam Nguyên đúng là một vùng đất tốt!”
Vạn Thiên Thánh cảm khái, trở về cái ghế mây yêu thích, mở một quyển sách ra, bắt đầu đọc, ghế mây cũ kĩ phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, Vạn Thiên Thánh tắm mình trong ánh nắng, trông ông có vẻ gầy yếu, biểu tình lại rất thỏa mãn.
Ánh mặt trời rồi sẽ xua tan hắc ám thôi.
. . .
Nội thành Nam Nguyên.
Liễu Văn Ngạn đã vào thành, toàn bộ lực lượng Đại Hạ phủ bắt đầu tập trung, các cường giả không ngừng tiến vào Nam Nguyên.
Phủ thành chủ.
Hạ Hầu gia nhẹ gõ bàn, sau một lúc lâu, y mở miệng: “Khi nào di tích mới mở ra?”
Hồng Đàm trầm giọng đáp: “Khoảng 3 ngày!”
Hạ Hầu gia gật đầu, bình thản nói: “Hiện tại mọi người cùng quang minh chính đại đánh cờ! Ta muốn dẫn hắn ra, mà hắn... Có lẽ đang quan sát! Không, chắc chắn là đang quan sát!”
Hạ Hầu gia cười: “Bảo Trần Vĩnh nhân cơ hội trở về thăng cấp Nhật Nguyệt đi! Ta muốn cho tên kia biết, gã mà không ngăn cản thì sớm hay muộn, đa thần văn hệ cũng sẽ tìm được gã để trả thù!”
“Được!”
Hồng Đàm gật đầu, “Ngươi cảm thấy gã sẽ lộ diện sao?”
“Sẽ! Chỉ cần Liễu Văn Ngạn thật sự có thể làm được việc bước vào Nhật Nguyệt cao trọng, không thì trung kỳ cũng được, chỉ sợ... Gia hỏa này không làm được. Còn có ngươi nữa, bây giờ tuyên bố truyền thụ rộng rãi phương pháp chia tách thần văn chiến kỹ, ta muốn cho Văn Minh sư Nhân cảnh đều trở thành đa thần văn. Hôm nay truyền thụ Đằng Không phương pháp chia tách, ngày mai là Lăng Vân, ngày sau là Sơn Hải...”
“Sơn Hải thì chưa được!” Hồng Đàm cắt ngang.
Hạ Hầu gia gạt đi: “Ta nói được là được!”
“Vậy được rồi!”
Hồng Đàm bất đắc dĩ, “Ta sẽ truyền thụ ra ngoài, Hạ gia còn có kế hoạch gì nữa không? Tên kia không ngốc, không có chuẩn bị thì chưa chắc hắn đã yên tâm.”
“Có!”
Hạ Hầu gia cười ý vị thâm trường, “Đương nhiên là có, không có tự tin chiến một trận với vô địch thì sao Hạ gia quyết tâm được ăn cả ngã về không? Đúng không? Yên tâm đi, sẽ có, vị kia sẽ biết, mà trước sau gì mọi người cũng đều sẽ biết!”
Hồng Đàm an lòng, “Vậy được rồi!”
Hai người không nói chuyện nữa, đều nhìn về phía nhà Tô Vũ. Liễu Văn Ngạn đang ở đó, không biết ông cần bao lâu để thăng cấp Nhật Nguyệt.
Về phần Trương Khải, hai người bọn họ đều ăn ý không nhắc đến gã.
Chẳng có ý nghĩa gì!
Còn vấn đề nếu Hạ gia lấy được một vật gánh chịu thì có cho gã hay không, đáp án là có! Nhưng Hạ Hầu gia có ý nghĩ của riêng mình, có lẽ sẽ cho, nhưng gã phải dùng mạng mình để đổi mới được.
Loại người như Trương Khải mà trở thành vô địch thì đúng là tai họa.
Cùng lắm thì Hạ gia từ bỏ tất cả!
Người còn có thể từ bỏ, chẳng lẽ lại để ý thanh danh?
. . .
Phân bộ Liệp Thiên các.
Tô Vũ trở lại đây, hắn không quan khán mọi chuyện xảy ra ở Nam Nguyên nữa.
Liễu Văn Ngạn đã an toàn vào thành.
Tới nước này, giai đoạn trước của kế hoạch đã hoàn thành toàn bộ, hiện giờ tác dụng của Tô Vũ không lớn, kỳ thật hắn có thể rời khỏi đây, trở lại chiến trường Chư Thiên là tốt nhất.
Nhưng hắn có thể làm vậy sao?
Không thể!
Liễu Văn Ngạn, Bạch Phong, Hồng Đàm, Trần Vĩnh, Hạ Hổ Vưu, Hạ Hầu gia, Diệp Hồng Nhạn...
Rất nhiều người, có người hắn quen, có người hắn không biết.
Có người từng bảo hộ hắn, có người từng trợ giúp hắn.
Những người này đang chuẩn bị tử chiến một trận, bọn họ đều ôm lòng sẵn sàng chịu chết, Tô Vũ có thể mặc kệ rời đi ư?
Kế hoạch có thể thành công không?
Tô Vũ không biết!
Nếu kẻ kia không bị dẫn dụ ra thì phải làm sao bây giờ?
Như vậy tất cả nỗ lực đều uổng phí.
Kỷ Hồng, Trần Vĩnh, hai người bọn họ thật sự có thể xác định được thân phận kẻ kia sao?
Tô Vũ cảm thấy rất khó, dù mục tiêu hoài nghi cuối cùng thu nhỏ lại chỉ còn một người, nhưng hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ rõ ràng.
“Động cơ để kẻ đó giết Diệp Bá Thiên là gì?”
“Là vì không muốn mở ra lực áp chế của Nhân cảnh?”
“Hay vì có thù riêng?”
Không ai có thể đoán ra, không ai có thể chứng minh.
Hiện tại phương án tốt nhất là Liễu Văn Ngạn có thể khiến đối phương cảm thấy bị uy hiếp, cảm nhận được hy vọng chứng đạo, đối phương bắt buộc phải xuất hiện, nhưng nếu cuối cùng gã vẫn không xuất hiện thì mọi người có thể làm gì?
“Đệ nhất nhân của đa thần văn hệ không phải Liễu Văn Ngạn lão sư, mà là ta!”
Tô Vũ mỉm cười.
Đúng, là ta.
Ta mới là người có hy vọng chứng đạo nhất!
Nếu Liễu lão sư không dụ dỗ ra được, vậy vẫn còn ta.
Ta có thể chứ?
Ta... có lẽ!
Ta tu luyện được bao lâu?
Ta còn đang bị tử khí cổ thành bức bách, mà ta... Nếu có thể chiến một trận với Nhật Nguyệt cao trọng thì thế nào?
“Mở Dương khiếu, nguyên khí dũng mãnh tràn vào Dương khiếu, không ngừng tràn vào, mãi không dừng lại. Ta không có nhiều nguyên khí như vậy, nhưng ta có vô cùng vô tận tử khí.”
“Vậy còn tính là Dương khiếu không? Phải gọi nó là tử khiếu mới đúng nhỉ?”
“Có khi nào chơi hỏng Dương khiếu luôn không?”
Tô Vũ hơi phân vân, một lát sau, hắn nghịch chuyển nguyên khiếu, nguyên khí hóa tử khí, tử khí không ngừng tràn vào Dương khiếu nửa mở, Dương khiếu sáng ngời dần dần trở nên hắc ám, tràn ngập tử khí.
“Quả nhiên là có thể!”
Tô Vũ mỉm cười.
Mở toàn bộ Dương khiếu thì sẽ có cảnh tượng thế nào?
Bạch Thiên Hạo mở Dương khiếu, Lăng Vân cửu trọng giết Sơn Hải thất trọng, trong chư thiên vạn giới không có mấy kẻ làm được như vậy.
Lão tổ Bạch gia có yêu nghiệt không?
Ông khai 360 khiếu sao?
Ông đúc thân hơn 36 lần ư?
Không hề!
Nhưng ông lại đạt tới tình trạng đó, Dương khiếu tăng phúc tuyệt đối không ít ỏi như vậy, nhưng cho đến lúc này, Tô Vũ mới chỉ mở ra hơn nửa Dương khiếu, chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác mở ra toàn bộ.
Hắn không dám, bởi vì một khi mở thứ này ra, nếu không có m khiếu bù trừ, vậy thì không thể đóng lại, nó sẽ vĩnh viễn cắn nuốt nguyên khí không ngừng.
Giờ khắc này, Tô Vũ lại nghĩ tới một vấn đề rất thú vị, tử khí cũng là thứ cuồn cuộn không dứt!
Tử khí trong cơ thể ta ngày càng gia tăng.
Như vậy, nếu Dương khiếu không ngừng hấp thu lực lượng, rốt cuộc Dương khiếu sẽ hút cạn tử khí, hay là tử khí sẽ lấp đầy Dương khiếu?
Đến cùng là Dương khiếu lợi hại hơn hay là tử khí lợi hại hơn?
Tô Vũ bật cười!
Chuyện này thật thú vị!
Hiện tại còn quá sớm để mở m khiếu, Tô Vũ không vội, lần này phải giết thật nhiều Văn Minh sư vạn tộc, như vậy mới có thể đạt được càng nhiều vị trí Thần khiếu.
Hắn không vội, hắn là hoạt tử nhân, gấp cái gì.
Dương khiếu càng mở càng lớn.
Trong cơ thể, tử khí không ngừng dũng mãnh tràn vào.
Tô Vũ cảm thấy thực lực bản thân đang dần lớn mạnh lên.
Rất rất mạnh!
Lực lượng Dương khiếu đã mạnh hơn trước rất nhiều.
. . .
Trong lúc Tô Vũ đang thử nghiệm.
Giờ khắc này, Tinh Hồng cổ thành.
Dưới thông đạo.
Một thế giới vô cùng rộng lớn, trong một tòa cung điện tử khí sôi trào, Tinh Nguyệt quân chủ đột nhiên bừng tỉnh.
Trong cơ thể nàng, tử khí đang mãnh liệt dậy sóng.
Không ngừng trôi đi!
Càng ngày càng nhiều!
Một thông đạo, thông đạo vô hình xuyên qua thế giới, truyền tử khí trong cơ thể nàng ra ngoài, càng ngày càng nhiều.
Người nào đó như cái động không đáy, đang không ngừng cắn nuốt tử khí ở một trình độ cực kì kinh người!