Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1779 - Chương 1779: Tần Thương, Hạ Đao, Đại Minh Phủ Cũng Có ‘Chiêu Bài’

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1779: Tần Thương, Hạ Đao, Đại Minh Phủ Cũng Có ‘Chiêu Bài’
 

Trên tường thành.

Hồng Đàm bật cười, “Từ bao giờ mà ở Nhân cảnh này, ta muốn truyền pháp cũng không được? Đây rốt cuộc là Nhân cảnh hay là chiến trường Chư Thiên?”

“Ở đâu cũng vậy, không được truyền chính là không được truyền!”

Đúng lúc này, có người khinh miệt cười lạnh, “Kiêu ngạo thật!”

Ngay sau đó, một Kim Long kéo loan giá bay đến, Chu Thiên Đạo ngồi trên long xa, từ tốn cất tiếng: “Từ khi nào mà vạn tộc càn quấy như thế?”

Nơi xa, Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.

Lão Chu tới đây làm gì?

Không phải Chu gia chỉ thích xem náo nhiệt thôi sao?

Nếu không chắc thắng thì Chu gia chắc chắn sẽ không nhúng tay, trừ phi Hạ gia chiếm cứ ưu thế, Chu gia tới làm cờ trợ thế, nhưng tại sao Chu Thiên Đạo lại tự mình tới?

Không sợ bị người đánh chết tại đây sao?

Ông chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng, còn chưa mở ra thời gian trường hà.

Chu Thiên Đạo tới nơi, cười nói: “Ồ, nhiều người nhỉ. À không, cũng có rất nhiều thứ không phải là người ở đây này!”

“Chu Thiên Đạo!”

Có chuẩn vô địch lạnh lùng nói: “Chủ nhân một phủ mà chỉ biết to mồm thì để làm gì?”

Chu Thiên Đạo tươi cười, “Xin lỗi, ta không có ý kia. Chỉ là không quen nhìn một vài kẻ không phải là người nhưng lại thích giương oai ở Nhân cảnh mà thôi. Ta không muốn quản việc của Đại Hạ phủ, nhưng đều là Nhân tộc, không thể chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, tùy ý các ngươi khinh nhục, có đúng không?”

Chu Thiên Đạo lại nói: “Dù sao nơi đây cũng là Nhân cảnh, không phải tiểu giới của các ngươi, không phải chủng tộc phụ thuộc các ngươi, quá đáng quá cũng không hay đâu! Đúng là một vài chuẩn vô địch và vô địch đều không ở đây nên thực lực Nhân tộc có hơi suy yếu, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn nhà mình, chư vị, đừng mạnh miệng quá sớm!”

“Chu phủ chủ nói không sai!”

Lúc này, một đám cường giả bay đến, Tần Hạo mặc hắc giáp, bên cạnh là Tần Phóng cũng mặc hắc giáp, phía sau còn có 7 - 8 vị cường giả Nhật Nguyệt, y vừa xuất hiện đã lạnh lùng nói: “Giương oai ở Nhân cảnh, vậy đã hỏi ý kiến Đại Tần phủ chúng ta chưa?”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

7 - 8 vị Nhật Nguyệt sát khí tận trời, trong hư không, chữ sát màu máu ngưng tụ.

Vạn tộc biến sắc!

“Đại Tần phủ quyết đoán thật. Tần Hạo, Đại Tần phủ các ngươi muốn khai chiến ư?”

Chuẩn vô địch Thần tộc lạnh lùng nói: “Đa thần văn không còn, ít nhất chi mạch của Diệp Bá Thiên không còn, đây là nhận thức chung của vạn tộc! Vạn tộc đã bỏ qua cho thiên tài các phủ ở các tiểu giới, hiện tại các ngươi lại muốn giảng đạo cho vạn tộc, các ngươi muốn khai chiến sao?”

“Chiến thì chiến!”

Tần Hạo giơ trường thương, lãnh ngạo nói: “Đại Tần phủ ta không sợ! Tần thương sinh ra là để giết địch!”

“Chiến chiến chiến!”

Nhật Nguyệt Đại Tần phủ sôi nổi hét to!

Cùng lúc đó, từ trong thành, các cường giả Đại Hạ phủ cũng ào ra, có người cười nói: “Tần thương Hạ đao, thương của Tần gia chưa chắc đã lợi hại như đao của Hạ gia ta ta!”

“Đa tạ Chu phủ chủ, đa tạ Tần tướng quân tương trợ!”

Hạ Hầu gia chắp tay, “Ta còn tưởng rằng không ai nguyện ý tới đây, không ngờ các ngươi lại tới rồi!”

Chu Thiên Đạo khẽ cười: “Hạ Tiểu Nhị, ngươi khinh thường ta à? Chẳng những ta tới đây, mà rất nhiều người Đại Minh phủ cũng tới!”

Ngay sau đó, từng thân ảnh hiện lên.

Ám Ảnh Vệ xuất hiện!

13 vị Ám Ảnh Vệ cường đại, 6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong.

Không chỉ vậy, còn có rất nhiều người khác cũng có mặt.

Hồ Hiển Thánh, Hồ Kỳ của Đại Minh Văn Minh học phủ, tướng chủ Thiên Đạo quân, một con cổ thú béo lùn chắc nịch, phía sau còn có một lão rùa đi theo...

Chu Thiên Đạo thở dài, “Vốn chỉ định đứng xem, nhưng ta không dự đoán được rằng hai đại thánh địa chỉ ngồi nhìn vạn tộc vây khốn Nam Nguyên mà chẳng làm gì, còn Trương Khải... thật đáng xấu hổ! Cầu Tác cảnh không phải như thế! Văn Minh sư không phải như thế! Tuy ta yếu, nhưng ta không muốn vạn tộc nghĩ rằng Văn Minh sư tộc ta đều yếu đuối, vô tình, máu lạnh!”

Chu Thiên Đạo thổn thức: “Cầu Tác cảnh... ”

Ông nhìn về phía đám Nhật Nguyệt nơi xa, khẽ thở dài, “Hỏng từ gốc rễ thì rất khó trị! Người ngoài nhắc tới vô địch phản bội Nhân tộc thì phần lớn đều nói về Cầu Tác cảnh, vì sao không phải là Chiến Thần điện? Không nên như thế! Từ khi nào trừ đa thần văn hệ, Văn Minh sư đều biến thành con rệp vậy?”

“Cha ta là Đại Minh vương, ông đã chinh chiến mấy trăm năm vì Nhân tộc, dốc hết sức lực, mà nay tiếng xấu dính thân, nếu ai hỏi vô địch phản bội Nhân tộc là ai?”

“Mọi người sẽ nói, Đại Chu vương xếp hạng nhất, Đại Minh vương thứ hai, Đại Hán vương thứ ba, Đại Tống vương thứ tư... Tóm lại, tất cả đều là Cầu Tác cảnh chúng ta ư?”

Ông cười đắng chát, “Đại Nguyên vương, Đại Thương vương, Phần Hải vương, Cấm Thiên vương... Dù sao ai đoán là ai thì cũng đều là vô địch Cầu Tác cảnh chúng ta. Thanh danh xấu đến mức nào rồi? Chỉ chưa nói rằng Cầu Tác cảnh không nên tồn tại, Văn Minh sư không nên tồn tại mà thôi! Nhưng ta nghĩ, đâu phải người có thần văn nhất định là người Cầu Tác cảnh, lão quỷ Chiến Thần điện, có ai không có thần văn?”

Chu Thiên Đạo nghiến răng: “Cho nên, ta tới đây! Không thể khiến mọi người nghĩ rằng tất cả Văn Minh sư đều là kẻ xấu, cũng phải biết Văn Minh sư vẫn còn người tốt! Ta tốt đây, không phải sao?”

Hạ Hầu gia bật cười, cười đến nỗi ngấn mỡ dưới cằm cũng rung theo: “Lão Chu, ngươi đừng đùa ta!”

Ngươi là người tốt sao?

Chu Thiên Đạo cười lớn: “Tiểu Nhị, đừng nói vậy! Hôm nay ca ca bất chấp tất cả dẫn người tới cứu viện, ngươi còn dám chê cười ta, Tần thương Hạ đao chỉ là mãng phu, Nhân cảnh chỉ có Tần thương Hạ đao nổi danh sao?”

Hạ Hầu gia gật gù, “Đúng đúng, vậy ngươi nói xem, Đại Minh phủ ngươi có cái gì?”

“Đại Minh phủ?”

Chu Thiên Đạo đắc ý: “Đại Minh phủ có nhiều thứ lắm, người đâu, cho mọi người xem Đại Minh phủ ta có cái gì!”

Ong!

Giờ khắc này, bầu trời đột nhiên tối sầm!

Một đám kiến bất tận nhanh chóng trải rộng ra mọi phương phướng, Chu Thiên Đạo cười lớn: “Đại Minh phủ có thứ này hay lắm, Thôn Thiên kiến, ngươi biết không? Tốt cực kì luôn!”

Đột nhiên, ầm một tiếng, hư không dao động, một đám kiến bị đánh chết.

Một cường giả Nhật Nguyệt ra khỏi hư không, là Ảnh tộc!

Ngay sau đó, mặt đất chấn động, một Thổ Linh xuất hiện, Ngũ Hành tộc.

Một lát sau, gió nhẹ chấn động, một phong ảnh hiện lên, thở dài một tiếng, Phong Hành nhất tộc.

Lại qua một lát, một đỉnh núi vỡ nát, một người đá hùng hùng hổ hổ đi ra.

Hư không chấn động.

Khắp nơi đều là cường giả.

Trong hư không, trong mặt đất, trong dòng sông... phàm alf nơi Thôn Thiên kiến đi qua, cắn nuốt hết thảy, trong chớp mắt, phạm vi hơn mười dặm quanh Nam Nguyên đã trở thành vùng cấm đen, giờ phút này, vô số cường giả xuất hiện.

Bọn họ rất bất đắc dĩ!

Má nó!

Thứ này cực kỳ khó chơi, nếu mặc kệ nó, vậy nó càng tụ càng nhiều, nhiều đến mức Sơn Hải Nhật Nguyệt cũng có thể bị Thôn Thiên kiến nuốt chửng.

Không thể không hiện thân.

Bốn phương tám hướng, đám cường giả khác đều sợ ngây người!

Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người đang ẩn núp?

Bọn họ phát hiện một số người, nhưng phần lớn những người vừa hiện thân đều chưa từng bị phát hiện trước đó.

Trong không trung, đám chuẩn vô địch Thần Ma cũng đau đầu, điên rồi à, làm sao mà có nhiều cường giả ẩn núp quá vậy.

Bình Luận (0)
Comment