Cục lông lớn không thấy vợ mình thì cũng không thèm để ý, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Nàng đi đâu nhỉ, không phải là đi tìm vị Tiên tộc kia chứ, ta chỉ nói thần văn của vị kia rất thơm thôi, chẳng lẽ nàng đi ăn vụng rồi?”
Tinh Hồng muốn ngất ngay tại chỗ, không nhịn được hỏi: “Đi ăn Thiên Cổ Bán Hoàng Tiên tộc ư?”
Khẩu vị của nhà ngài quả nhiên không nhỏ!
Cục lông lớn loạng choạng, nó nói không chắc chắn: “Không biết, Thiên Cổ còn sống mà, sống rất lâu rồi, chắc chắn thần văn rất ngon, khi hắn mới Đằng Không thì ta đã cảm thấy thần văn của hắn rất thơm, từ lúc đó ta đã muốn ăn rồi...”
“...”
Má, đúng là vị năm xưa kìa.
Lúc bấy giờ Tinh Hồng đã xác định chắc chắn!
Khi Thiên Cổ Bán Hoàng là Đằng Không mà đã bị ngài theo dõi, không sai được, chính là tôn Bán Hoàng năm xưa, kẻ khác còn sống, ngài càng có thể sống!
Bất quá còn sống đã là hay lắm rồi, vậy mà bất chấp tuổi một đống, ngài còn có thể sinh ra tiểu Phệ Thần Thái Tử, thật giỏi.
Cục lông lớn không để ý đến y, chỉ lo lẩm bẩm: “Ma ma của tiểu tử đi mất rồi, ta có nên đi tìm hay không? Thần văn Thiên Cổ thơm quá, muốn ăn ghê...”
Tinh Hồng lộ vẻ cổ quái, quyết định thử xúi giục: “Đi đi Bán Hoàng đại nhân, nếu không đi, hắn mà chết thì thần văn sẽ không thơm nữa đâu!”
Có vẻ đúng!
Cục lông lớn gật đầu, không, là gật cả thân mình đầy lông.
Cục đá nói không sai, ta đi xem thử coi sao.
Bằng không, nếu Thiên Cổ mà chết thật thì thần văn của hắn sẽ biến vị.
“Ta đi đây, ngươi phải chăm sóc tiểu tử nhà chúng ta đấy!”
“Vâng, đại nhân mở thông đạo Nhân cảnh cho ta đi vào, ta sẽ mang tiểu tử nhà ngài trở về!”
“...”
Cục lông lớn biến mất, nhưng một thông đạo nhỏ hẹp lại mở ra.
Tinh Hồng nhìn thoáng qua, lại nhìn hư không dao động, âm thầm líu lưỡi, ngài đi ăn Thiên Cổ thật à?
Có phải ta vừa làm chuyện xấu, lừa vị này tới Tiên tộc hay không?
Tiên tộc sẽ không đại loạn chứ?
Mặc kệ nó, liên quan gì đến ta.
Tinh Hồng không thèm để ý, không liên quan gì tới ta hết, đây là Phệ Thần tộc đói bụng muốn ăn, đâu phải ta ăn, lão quỷ Thiên Cổ có thể sống đến bây giờ thì sẽ không để hai vợ chồng nhà này ăn dễ dàng như vậy đâu.
Tính ra, Phệ Thần tộc chỉ còn lại ba ‘cục’ này thôi à?
Xem ra sắp diệt tộc rồi!
Tinh Hồng không nghĩ nữa, y tiến vào thông đạo, Nhân cảnh, ta tới đây!
. . .
Nhân cảnh.
Nam Nguyên.
Tô Vũ chờ đợi một lúc, hồi lâu sau có các thiên tài đi vào, còn có một vài Nhật Nguyệt hộ đạo, nhưng kẻ ngồi xuống đều là đám thiên tài, cường giả Nhật Nguyệt thì không vào trong.
Người không nhiều, tính cả Tô Vũ thì chỉ có 13 vị.
Tiên, Ma, Thần, Long, Minh, Ngũ Hành, Thái Cổ Cự Nhân, Thiên Linh Viên Hầu, Thiên Uyên...
Mỗi tộc chỉ có một vị chuẩn vô địch, nhưng Liệp Thiên các lại có hai vị.
Người ở đây đều là thiên tài đỉnh cấp các tộc.
Phe Ma tộc chắc chắn là Ma Đa Na, Tiên tộc thì Huyền Vô Cực không tới mà là Đạo Thành, cũng coi như người quen cũ.
Phe Ngũ Hành tộc, Phù Thổ Linh đương nhiên là đại diện.
Chú Hồn Thiên Uyên tộc, Long Ánh Nguyệt Long tộc, Minh Nguyệt Minh tộc, Cổ Đúc Thái Cổ Cự Nhân tộc...
Đều là cường giả Thiên bảng!
Thiên bảng có 18 người, lần này xuất hiện hơn phân nửa.
Kẻ nằm trong Thiên bảng đều có địa vị không thấp ở trong tộc.
Mà những người này phần lớn đều là Sơn Hải, một vài kẻ là Lăng Vân, nhưng dù là ai thì đều khiến Tô Vũ có cảm giác rất cường đại, thậm chí không hề kém hơn một vài Nhật Nguyệt.
Người vừa đến, Chú Hồn của Thiên Uyên tộc mặc áo đen che toàn thân liền cười thâm sâu: “Hóa ra là Huyền Cửu đạo huynh, nghe đại danh đã lâu, cuối cùng cũng gặp được.”
Trong lúc gã nói, biển ý chí của Tô Vũ hơi rung động, thần văn chữ “Kiếp” nhảy lên, trong biển ý chí mơ hồ xuất hiện một vệt hắc khí.
Nhưng... lập tức biến mất.
Cục lông nhỏ ngáp một cái, thuận miệng ăn luôn, ăn xong rồi còn nhổ phì phì, ghét bỏ như vừa ăn phải thứ gì dơ bẩn.
Ghê tởm!
Chú Hồn hơi chấn động, trong chớp mắt, ầm, một tiếng vang lớn vang lên, một quyền đánh về phía gã!
Chú Hồn lùi lại mấy chục bước, Tô Vũ ngẩn ra, không bị đánh bay sao?
Tuy không đánh toàn lực, nhưng Chú Hồn chỉ là Sơn Hải tam trọng mà thôi.
Vậy mà ta không thể đánh bay gã?
Dù sao cũng dùng đến lực lượng 10 vạn khiếu rồi mà.
“Được rồi!”
Ma Đa Na bình thản cất tiếng: “Chú Hồn, không có việc gì thì đừng khoe khoang chú sát chi thuật vô dụng của ngươi.”
Chú Hồn bị Tô Vũ đánh lùi lại cũng không tức giận, có vẻ không bị thương chút nào, gã cười cười bảo: “Đùa chút thôi mà, đừng nóng giận, nghe nói Huyền Cửu tuổi không lớn, nếu không phải bị tử khí ảnh hưởng thì đã lên được Liệp Thiên bảng, nên ta muốn chơi với Huyền Cửu đạo huynh chút thôi.”
Tô Vũ bình tĩnh trả lời: “Muốn chơi thì còn rất nhiều cơ hội. Ngươi tới Sơn Hải cửu trọng rồi hãy nói lời này, hiện tại... Chưa đủ!”
“Ta sẽ sớm thôi.”
Chú Hồn cười thâm sâu, “Cũng đúng, hiện tại là lúc bàn chính sự, kỳ thật cũng không có gì để bàn, các tộc khác thì không vấn đề gì, Tiên tộc, Thái Cổ Cự Nhân tộc, Ngũ Hành tộc, Hầu tộc thì sao? Không được thì rút, đơn giản vậy thôi.”
Nghe vậy, Phù Thổ Linh liền bảo: “Nghe chút thôi, nếu kế hoạch hợp lý thì không phải là không thể thử, đúng không?”
Dứt lời, gã nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: “Huyền Cửu tiền bối, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tô Vũ nói lại một lượt kế hoạch: “Hiện tại chúng ta có 14 tôn chuẩn vô địch, nếu Tiên tộc không tiện ra tay, vậy thì rút đi, tránh bị Nhân tộc lên án là minh hữu mà lại tham chiến, phiền toái! Tính lại thì các tộc khác và cả Liệp Thiên các ta có 13 vị chuẩn vô địch, muốn đánh tan Nam Nguyên không phải rất đơn giản hay sao? Hạ gia Nam Nguyên, kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Hạ Tiểu Nhị, dù đến từ Hạ gia, dù biết Khai Thiên đao nhưng y chỉ là Nhật Nguyệt bát trọng, tùy tiện một vị chuẩn vô địch cũng có thể nhẹ nhàng áp chế y.”
Có vẻ ở Nam Nguyên chỉ có Hạ Hầu gia là lợi hại một chút.
“Còn Chu gia, Tần gia, dù sao Chu Thiên Đạo cũng là con vợ cả của vô địch, Nhật Nguyệt cửu trọng, tốt nhất cũng phải có một vị chuẩn vô địch trấn giữ ông ta. Tần Hạo là con thứ của Đại Tần vương, cũng phái chuẩn vô địch áp chế!”
Tô Vũ tổng kết: “Ba vị chuẩn vô địch đã đủ để áp chế những Nhật Nguyệt đứng đầu này! Còn những người khác thì có gì phải sợ? Bọn họ đều đang giấu át chủ bài của Hạ gia, có lẽ đó là Nam Vô Cương. Tuy Nam Vô Cương rất mạnh, nhưng 10 vị chuẩn vô địch nhất định có thể đấu một trận cùng đối phương. Vả lại Nam Vô Cương vừa xuất hiện, có lẽ vị vô địch phản bội của Nhân tộc chắc chắn sẽ không còn cố kỵ, khi đó sẽ tự mình ra mặt chém giết ông ta...”
Nghe vậy, Chiến Vô Song khẽ nhíu mày, “Không đơn giản như vậy! Nam Vô Cương... Nghe nói Nguyên Thủy giáo chủ là Nam Vô Cương, nhưng các ngươi không cảm thấy con át chủ bài Nam Vô Cương này bại lộ quá nhanh sao? Dù Nguyên Thủy giáo chủ thật sự là Nam Vô Cương thì kế hoạch còn chưa bắt đầu mà Hạ gia đã tiết lộ, tin tức lấy từ trong miệng Lam Thiên, lời Lam Thiên nói có đáng tin không?”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Ma Đa Na, “Các ngươi thu phục Lam Thiên, mà Nguyên Thủy thì hợp tác nhiều năm cùng Thần tộc chúng ta. Việc Nguyên Thủy là Nam Vô Cương, ta cảm thấy khả năng này không lớn, Nguyên Thủy xuất hiện sớm hơn thời điểm Nam Vô Cương chết trận, chẳng lẽ từ khi đó ông ta đã chuẩn bị tốt cho chuyện tráo đổi thân phận này rồi sao?”
Ma Đa Na hỏi: “Các ngươi không biết thân phận thật sự của Nguyên Thủy mà đã đồng ý hợp tác cùng ông ta?”