“Biết chứ.”
Chiến Vô Song giải thích: “Nhưng ngươi cũng biết mà, dù sao cũng là ở Nhân cảnh, có Nhật Nguyệt liên hệ với Nguyên Thủy, cũng từng tới gặp ông ta, nhưng không có nghĩa là có thể thật sự nhìn thấu ông ấy! Khi Nguyên Thủy hợp tác cùng chúng ta thì chỉ mới là Nhật Nguyệt nhất trọng, hiện tại trăm năm đã qua đi, ông ta đã bước vào cấp bậc chuẩn vô địch, thiên phú vô cùng yêu nghiệt. Nếu là Nam Vô Cương thì tức là năm xưa chúng ta đã nhìn lầm, và hắn vẫn luôn âm thầm che giấu.”
Dứt lời, Chiến Vô Song lại hỏi: “Lam Thiên có vấn đề gì không?”
“Hắn?”
Ma Đa Na bình tĩnh đáp: “Khó nói, chúng ta và Lam Thiên chỉ có thể nói là quan hệ hợp tác! Năm xưa Lam Thiên bị bắt ở chiến trường Chư Thiên, nhưng Ma tộc không giết hắn, chính hắn nói muốn chế tạo một Nhân cảnh chung sống hòa bình với vạn tộc, Trí Ma vương là người tiếp xúc với hắn, Trí Ma vương có tính toán của riêng mình, cụ thể thì ta cũng không rõ, cho nên việc Lam Thiên nói thật hay giả cũng khó phân biệt.”
Tô Vũ ngắt lời, “Có phải hay không thì cứ đề phòng là được! Tóm lại, nếu chúng ta hợp tác thì đối phó Hạ gia không khó, chủ yếu mọi người lo là Hạ gia có chiến lực vô địch, đến lúc đó có biến thì lập tức rút lui, mười mấy vị chuẩn vô địch không đến mức cơ hội rút lui cũng không được.”
Hắn lại nói: “Thiên Uyên Thần Ma biết thân phận vị vô địch phản bội kia đúng không? Nếu hết cách thì bảo gã ra tay là xong!”
Chú Hồn cười thâm sâu, “Ai biết gã là ai! Năm xưa gã từng hợp tác với vô địch tộc ta, nhưng không có nghĩa rằng chúng ta đều biết gã là ai. Huyền Cửu đạo huynh hà tất phải hỏi dò, nếu biết thì chúng ta đã sớm nói rồi.”
Tô Vũ không tỏ ý kiến, nói nhảm, dù biết thì các ngươi cũng sẽ không nói.
Tô Vũ mở miệng: “Nếu ra tay thì sắp xếp thế này, phía Các ta, Bát trưởng lão đối phó Hạ Tiểu Nhị, Tam trưởng lão và các chuẩn vô địch khác cùng chờ đợi hậu chiêu của Hạ gia. Chu gia giao cho Thần tộc, Tần gia giao cho Ma tộc. Có lẽ Chiến Thần điện và Cầu Tác cảnh sẽ không nhúng tay, chỉ cần đề phòng là được!”
Không có gì để bàn bạc nhiều, bởi vì chiến lực nghiền áp!
Cũng không cần kế hoạch, chủ yếu là vì thủ đoạn Hạ gia đối kháng vô địch phản bội quá đơn giản.
Giờ phút này, phía Long tộc, Long Ánh Nguyệt lên tiếng: “Nếu đánh bại Hạ gia, Hạ gia không thể chống cự, vậy phân chia di tích thế nào?”
Tô Vũ chậm rãi đáp: “Tự dùng bản lĩnh, cái này mà phải hỏi? Nếu chư vị lấy được Văn Mộ bia thì có thể bán cho Liệp Thiên các ta, giá cả thương lượng.”
Mấy người gật đầu, sau đó, Ma Đa Na lại hỏi: “Đạo Thành, Tiên tộc ngươi muốn tham dự không?”
Đạo Thành trầm mặc một hồi rồi mở miệng: “Ngồi yên xem biến.”
Chiến Vô Song lãnh đạm nói: “Nếu không tham dự, đến lúc phân chia di tích, ai đánh được phần!”
“Được!”
Mọi người gật đầu, đừng hòng không trả giá mà muốn hưởng lợi.
“Sử dụng đám Nhật Nguyệt tiểu tộc vây giết những tên Nhân tộc khác đi!”
“Được!”
“Cụ thể là khi nào động thủ?”
“Cái này để chuẩn vô địch các tộc tự bàn!”
“Ta hiểu rồi.”
“...”
Một đám người nhanh chóng đạt thành nhất trí.
Tô Vũ chỉ là cầu nối, hơn nữa kỳ thật đám thiên tài này không cần nghe hắn, cũng sẽ không nghe hắn, mọi người ở đây chỉ là hình thức, một đám người nói chuyện hợp tác, trên thực tế, các chuẩn vô địch đều đã có tính toán.
Thấy đã xong chuyện, Tô Vũ liền muốn rời khỏi.
Đạo Thành vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng: “Huyền Cửu đạo huynh, đi cùng nhau chứ?”
Tô Vũ nghiêng đầu, trong lòng hơi thấp thỏm, chuyện gì?
Ngươi nhận ra ta ư?
Không có khả năng!
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Được!”
Những người khác nhìn bọn họ rời đi, Chiến Vô Song chờ bọn họ đi rồi, bỗng nhiên hỏi: “Có phải Đạo Thành phát hiện điều gì không? Trước đây có tin đồn Huyền Cửu có quan hệ với Tô Vũ, thậm chí là một người, chẳng lẽ...”
Hắn nhìn về phía những người khác, “Các ngươi cảm ứng được gì không?”
Thiên tài cảm ứng thiên tài là rõ ràng nhất!
Ma Đa Na thận trọng đáp: “Có chút cảm ứng, thế nhưng không quá mãnh liệt. Huyền Cửu quả thật là thiên tài, còn việc hắn có phải là Tô Vũ hay không thì mọi người có thể đến Tinh Hồng cổ thành để thử.”
Thử cái píp!
Mấy người không để ý đến gã, đi thử chính là đi chết.
Tuy mấy ngày qua Tinh Hồng cổ thành rất an tĩnh, nhưng nếu ngươi lại đi trêu chọc, có lẽ sẽ hoàn toàn chọc giận Tô Vũ, đi thử hắn chẳng khác gì chán sống tìm đường chết.
“Phù Thổ Linh, ngươi từng giao thủ vài lần cùng Tô Vũ, ngươi cảm thấy Huyền Cửu giống Tô Vũ không?”
Phù Thổ Linh vừa định độn địa rời đi, nghe vậy thì cười gượng, đáp: “Khó nói lắm! Tô Vũ am hiểu ngụy trang, lúc trước hắn giả làm Thiên Đạc, ta suýt nữa đã không nhận ra. Có điều thực lực Huyền Cửu cường hãn, ước chừng phải là Nhật Nguyệt tam trọng, Tô Vũ có thể mạnh lên nhanh như vậy sao?”
Gã hồ nghi, nhưng không chắc chắn.
Nói thật, Phù Thổ Linh cảm thấy việc Tô Vũ bùng nổ ở cổ thành cũng không là gì.
Nếu thật sự là Tô Vũ giả trang thì đây cũng không phải đại sự, chỉ có điều việc tượng đá ra tay vì hắn là không tầm thường mà thôi.
“Mặc kệ hắn có phải Tô Vũ hay không, đều không quan trọng, không phải sao?”
Chú Hồn cười thâm sâu, “Không phải thì không cần để ý. Nếu phải, đây là Nhân cảnh, không phải cổ thành, dù là Nhật Nguyệt tam trọng thì sao? Nơi đây có rất nhiều chuẩn vô địch.”
Phải hay không phải có gì quan trọng đâu.
Mọi người đều bật cười, sau đó lần lượt rời đi.
. . .
Ngoài cửa.
Đạo Thành đi cùng Tô Vũ, Tô Vũ nghi hoặc, rốt cuộc gia hỏa này muốn làm gì?
Đạo Thành đi một hồi, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Ngươi là Tô Vũ?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Lời ta nói có hữu dụng không? Đạo Thành đạo quân cảm thấy đúng hay sai mới quan trọng, không phải sao?”
Đạo Thành khẽ cười, “Cũng đúng, nhưng ta vẫn muốn nói đôi lời. Lần này kế hoạch của Hạ gia rất khó thành công! Có quá nhiều vật cản! Bọn họ muốn dụ vô địch phản bội ra cũng không đơn giản, việc này không hề dễ dàng! Dù Liễu Văn Ngạn thật sự tới Nhật Nguyệt cửu trọng, nhưng nếu kẻ đó nhịn được không hiện thân thì Hạ gia có thể tìm ra thân phận hắn sao?”
“Ý của Đạo Thành đạo quân là?”