Đạo Thành nhìn hắn, mỉm cười nói: “Kỳ thật, người có hy vọng dẫn vị kia ra nhất vẫn là Tô Vũ. Tô Vũ mới là thiên tài thật sự! Ta không tin hắn sẽ bị tử khí ăn mòn đến chết, hắn ở trong cổ thành sống rất dễ chịu, còn có tượng đá thượng cổ bảo hộ, vậy nên hắn mới là kẻ nguy hiểm nhất, là người có sức uy hiếp nhất đối với vị vô địch phản bội.”
Tô Vũ gật đầu, “Đúng vậy.”
Đạo Thành lại ý vị thâm trường nói: “Cho nên nếu kế hoạch của Hạ gia mà muốn thành công, vấn đề không nằm ở mấy người Liễu Văn Ngạn, mà là phải dựa vào Tô Vũ! Giết Tô Vũ ở chiến trường Chư Thiên quá khó khăn. Hắn có cổ thành làm chỗ dựa, dù là mấy người Lạp Đức Ma vương đến thì cũng bị tượng đá đánh bạo thân thể, vô địch Nhân tộc cũng không ngoại lệ, chỉ có giết chết Tô Vũ ở Nhân cảnh thì mới có thể tiêu trừ hậu hoạn!”
Tô Vũ lại gật đầu, suy nghĩ của ngươi không khác ta lắm.
Quả nhiên chúng ta đều là người thông minh.
Đáng tiếc, ngươi lại hành xử như một tên ngốc, cứ thích chọc đến ta, vị hôn thê của ngươi cũng bị ta giết chết, thật đáng tiếc.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Ngươi nói vậy với ta là vì cảm thấy ta là Tô Vũ, sau đó muốn ta tự bại lộ thân phận, dẫn dụ vị vô địch kia?”
Đạo Thành cười thâm sâu, “Huyền Cửu đạo huynh hiểu lầm rồi, nếu... Ta chỉ nói là nếu, đạo huynh là Tô Vũ, vậy thì quá đáng sợ, Tô Vũ lại có chiến lực Nhật Nguyệt tam trọng, lại có thân phận bạch diện Liệp Thiên các, thậm chí là trưởng lão, hơn nữa hắn còn là thành chủ cổ thành! Với tất cả những thân phận này, nếu Tô Vũ không chết, một khi phát hiện ra thân phận kẻ phản bội, mấy người Liễu Văn Ngạn có lẽ không thể làm gì vị kia, nhưng sau lưng Tô Vũ có vô địch thượng cổ phi Nhân tộc chống lưng, hắn không sợ gì cả!”
Đạo Thành thở dài, “Nếu mấy người Liễu Văn Ngạn không thể trở thành vô địch, vô địch Nhân tộc chưa chắc đã ra mặt vì bọn họ, nhưng Tô Vũ thì không cần, hắn chỉ cần giữ mối quan hệ tốt với đám tượng đá kia, một khi 36 tôn tượng đá đều xuất hiện, muốn đánh chết gã phản bội chỉ là chuyện trong tầm tay.”
“Liễu Văn Ngạn không đủ điều kiện để giết chết vô địch, nhưng Tô Vũ thì có thừa.”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn y, cười nhạt, “Nhưng khi Tô Vũ bại lộ thân phận thì vị vô địch kia sẽ lập tức tới giết hắn. Đạo Thành đạo quân tính toán thật hay, ta cũng biết mối thù giữa ngươi và Tô Vũ, ngươi không định tự mình giết hắn sao?”
Đạo Thành thở dài, “Quá khó! Cho nên, thật ra ta hy vọng đạo huynh chính là Tô Vũ.”
Đạo Thành mỉm cười.
Có phải hay không cũng chẳng sao, y chỉ cầu một sự may mắn, nếu là thật, có lẽ những lời này sẽ khiến Tô Vũ tự bại lộ thân phận, dẫn một vị vô địch đến giết hắn, còn là một vị vô địch che giấu thân phận tới giết hắn.
Ở đây, Tô Vũ không có cổ thành để dựa vào.
Tô Vũ bật cười, “Lời này khá thú vị! Ngươi nói vậy làm ta có một ý tưởng. Như này đi, Đạo Thành đạo quân hãy ra nhiệm vụ cho người Liệp Thiên các đến ngoài thành chuyển cáo ý tưởng của ngươi cho Tô Vũ, biết đâu hắn thật sự sẽ đến!”
Đạo Thành nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu sau mới mỉm cười đáp: “Được!”
Huyền Cửu, Tô Vũ...
Trong lòng y mặc niệm, mặc kệ có phải hay không, chỉ cần truyền những lời này tới tai Tô Vũ là được.
Tô Vũ là mối nguy lớn hơn Liễu Văn Ngạn nhiều.
Người sáng suốt đều nhận ra điều đó.
Dù Liễu Văn Ngạn tới Nhật Nguyệt cửu trọng, nhưng không đến vô địch thì vẫn không đủ sức đánh chết vô địch, chỉ có mình Tô Vũ là có. Hoặc là nói, hiện giờ cả Nhân cảnh, trừ đám vô địch ra thì chỉ có mình Tô Vũ – một kẻ không phải vô địch là có khả năng.
Con trai Đại Tần vương bảo Đại Tần vương đi giết một tôn vô địch, Đại Tần vương sẽ làm sao?
Sẽ không!
Nhưng Tô Vũ thì có thể.
Đám tượng đá thượng cổ không thèm để ý chuyện sống chết của kẻ khác, Nhân tộc cũng có không ít người chết ở cổ thành, khi Tử Linh tàn sát dân trong thành, tượng đá chưa từng thiên vị Nhân tộc.
Đạo Thành cảm thấy, nếu mình mà là vị vô địch kia thì y sẽ không sợ đám người Liễu Văn Ngạn, nhưng phải cẩn thận không cho Tô Vũ biết thân phận, không thì hắn sẽ tự mình mang theo tượng đá đi giết y.
Cho nên nếu có cơ hội giết Tô Vũ ở ngoài cổ thành, vậy thì phải thử một lần.
. . .
Đạo Thành đi rồi.
Bên cạnh, Huyền Giáp lặng lẽ truyền âm: “Y phát hiện rồi sao?”
“Không đến mức, thử ta một chút mà thôi.”
Tô Vũ cảm khái, người ưu tú thật khó mà giấu giếm.
Ta đã cố gắng hết sức để che giấu, tượng đá còn ra tay ngụy trang Tô Vũ giúp ta, ta còn tự mình cởi mặt nạ, vận dụng lực lượng Nhật Nguyệt tam trọng, còn vận dụng thiên phú kỹ của Hỏa Đồn tộc cộng thêm việc đánh chết Hạ Tân Y...
Nhiều thủ thuật che mắt như vậy, kết quả vẫn có người hoài nghi!
Chỉ có thể cảm khái chính mình quá ưu tú, đến mức những người này thấy mình ưu tú như vậy, lại đều nghĩ rằng trong chư thiên có lẽ chỉ có Tô Vũ mới làm được.
Quả nhiên, thiên tài đều cô độc.
Tô Vũ yên lặng cảm khái một trận!
. . .
Ngày hôm sau.
Thế cục Nam Nguyên càng thêm khẩn trương, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực.
Sáng sớm, trong Nam Nguyên thành xuất hiện dấu hiệu Nhật Nguyệt thăng cấp, hình như là khí tức của Trần Vĩnh, quả nhiên Trần Vĩnh đã bước vào Sơn Hải cửu trọng, lần này muốn nhanh chóng đột phá Nhật Nguyệt.
Trong khi đó Liễu Văn Ngạn còn chưa có dấu hiệu thăng cấp.
Trong hư không, các chuẩn vô địch đều xuất hiện.
“Đừng chờ nữa, nếu Liễu Văn Ngạn thành công thì đây không phải chuyện tốt.”
“Không cần chờ đợi, hiện tại tấn công đi!”
“...”
Vài vị cường giả bắt đầu truyền âm.
Chờ đợi cũng không để làm gì.
Nếu chờ thêm, để cho Liễu Văn Ngạn thăng cấp thì không cần thiết.