Chu Thiên Đạo đến chỗ đoàn người Đại Tần phủ, sắc mặt ông ngưng trọng, “Bọn họ muốn ra tay rồi, Tần Hạo, lần này ba lão nhị chúng ta có thể chống đỡ được không?”
Tần Hạo hơi sửng sốt, cái gì gọi là ba lão nhị?
À phải, y hiểu rồi, mẹ nó, đúng là không còn lời nào để nói.
Không sai, y, Hạ Hầu gia và Chu Thiên Đạo quả thật đều là con thứ của mỗi nhà.
Tần Hạo hít sâu một hơi, nhìn về phía hư không, trầm giọng đáp: “Quá nhiều, quá khó! Ta cảm thấy có khả năng cả ba chúng ta sẽ chết.”
Dứt lời, y liền mỉm cười bổ sung: “Chết thì chết thôi! Chúng ta mà chết, đám người kia muốn rời khỏi Nhân cảnh thì cũng không dễ đâu!”
“Đại Minh vương đại nhân đâu?”
“Ở vô tận hư không.”
Chu Thiên Đạo lắc đầu, “Đừng hy vọng, không trông cậy được đâu!”
Đại Minh vương không thể đến đây, ông phải canh giữ ở hư không, nếu lơ là nơi đó thì vô địch sẽ xâm nhập Nhân cảnh, còn là chân thân chân chính trực tiếp tiến vào!
Ông nói thêm: “Tính cả phụ thân ta thì có 8 vô địch phòng thủ ở vô tận hư không, có vậy mới đủ sức ngăn cản đám vô địch vạn tộc xâm nhập, nhưng chỉ sợ khó có thể nhúng tay vào việc trong Nhân cảnh.”
Chu Thiên Đạo hít sâu một hơi rồi thở dài, biểu tình có chút ngưng trọng.
14 tôn chuẩn vô địch!
Ông cảm nhận được!
Những người này vẫn chưa phát tán uy áp, nhưng sự tồn tại của bọn họ dã khiến hư không đình trệ, may mà ở đây không có người thường, nếu không họ sẽ không thể hô hấp nổi, cuối cùng vì hít thở không thông mà chết.
Tần Hạo nắm chặt trường thương, nhìn đám Nhật Nguyệt nơi xa, y mỉm cười, lắc đầu nói: “Đừng mong đợi gì ở đám người kia, haizz, nếu là 400 năm trước thì Nhật Nguyệt Nhân tộc sẽ không bao giờ có chuyện đứng yên mặc kệ. Mấy năm nay, các vô địch quá coi trọng chiến trường Chư Thiên mà bỏ quên Nhân cảnh, bỏ qua nhân tâm biến động, mấy trăm năm qua, thế hệ trước chết trận, đa số người thế hệ mới đã quên đi rất nhiều thứ, hy vọng... Chúng ta có thể đánh thức bọn họ bằng chính xương máu của chúng ta!”
Chu Thiên Đạo bình thản đáp: “Ngươi dùng máu của ngươi đi, ta không hứng thú hiến máu mình để đánh thức bọn người ngu xuẩn kia.”
Khi ông đang nói, nơi xa bỗng có vài vị lão nhân lao đến.
Có người Cầu Tác cảnh, cũng có người Chiến Thần điện.
Tuổi đều rất lớn!
Có người tóc trắng xoá, có người sắc mặt vàng vọt, có người lộ vẻ đèn sắp cạn dầu. . .
Vương lão Cầu Tác cảnh cũng ở trong đó.
Những người này bay tới nơi, dẫn đầu là một bà lão hàm răng đã rụng hết, bà ho khan vài tiếng, đoạn hỏi: “Tiểu Chu, tiểu Tần, sắp đại chiến đúng không?”
Bà lão nhìn trời rồi nói: “Chúng ta lớn tuổi rồi, lại bế quan nhiều năm, có một số việc không quản được, cũng không thể quản, thôi, tới đâu thì tới, cứ tính thêm chúng ta vào đi.”
Chu Thiên Đạo nhìn thoáng qua nhóm người này, phía sau ông, Hồ Kỳ tươi cười: “Lão tỷ tỷ, ngươi còn sống!”
Bà lão nhìn Hồ Kỳ, cười đáp: “Miễn cưỡng còn sống mà thôi, để muội muội chê cười rồi.”
Hồ Kỳ tươi cười: “Ta biết là sẽ có ngày chúng ta được tiếp tục kề vai chiến đấu mà, nhưng tên Ngưu Bách Đạo không biết xấu hổ kia thì chạy đi chứng đạo rồi. Lão tỷ tỷ, ngươi nói xem, có phải trời xanh này không có mắt hay không? Lão già không biết xấu hổ kia mà cũng có thể chứng đạo.”
Bà lão phì cười: “Đừng nói hắn như vậy, khi hắn còn trẻ cũng có thiên phú kinh người, chỉ là vận may không tốt mà thôi. Đại Minh vương thất học, chữ còn không biết bao nhiêu, thế mà lại kế thừa di tích Văn Minh sư, nếu không Ngưu Bách Đạo đã là vô địch rồi, lúc trước hai người bọn họ chỉ hơn kém nhau có một chút.”
Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ, hai vị lớn tuổi rồi, các ngài thích nói chuyện bát quái cũng không sao, nhưng có thể tránh mặt ta ra được không?
Đó là cha ta đấy!
Chu gia ta là người làm công tác văn hoá!
Là dòng dõi Văn Minh sư!
Hai người nói vài câu, những lão nhân khác cũng tham gia.
Nơi đây tổng cộng có hơn 80 vị Nhật Nguyệt Nhân tộc.
Lúc này, trong thành có khoảng 20 vị Nhật Nguyệt thế lực Hạ gia, ngoài thành, phe Chu Thiên Đạo và Tần Hạo cũng có hơn 30 vị Nhật Nguyệt cảnh, vậy là có tổng cộng hơn 50 vị cường giả Nhật Nguyệt.
Còn 20 – 30 vị Nhật Nguyệt không nhúc nhích, chỉ ở bên ngoài đứng nhìn.
Chu Thiên Đạo không để ý, kệ bọn họ tới hay không thì tùy.
Lúc bấy giờ tình thế đã tốt hơn mong muốn.
Bốn phía, giờ phút này lại có thêm Nhật Nguyệt hội tụ.
Tô Vũ vẫn chưa bị đoạt quyền hoàn toàn, hắn lựa chọn không vào thành mà chỉ nhằm vào mục tiêu bên ngoài, hai nhà Tần Chu là mục tiêu của đội ngũ hắn phụ trách.
Hiện tại, hắn đang mang theo một đám Nhật Nguyệt áp sát khu vực hai nhà.
Đại chiến sắp bùng nổ.
. . .
Trong thành.
Trên tường thành, toàn bộ Nhật Nguyệt Hạ gia đã tới, có vài vị trấn thủ tiểu giới, các đại tướng lĩnh, còn có tân Nhật Nguyệt như Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình… Toàn bộ Hạ gia có hơn 20 vị Nhật Nguyệt.
Hạ Hầu gia nhìn thẳng phía trước, sắc mặt lạnh lẽo.
Bên cạnh y, các cường giả Nhật Nguyệt khí thế bừng bừng phấn chấn.
Bọn họ sẽ phải đối mặt với hơn trăm vị cường giả Nhật Nguyệt vạn tộc, giờ phút này, các Nhật Nguyệt đã sẵn sàng chiến đấu.
Hồng Đàm cũng ở trong đó, ông tươi cười, nhẹ giọng nói: “Hầu gia, hình như đã lâu rồi Hạ gia không đánh một trận chiến lớn như vậy nhỉ?”
“Ừ!”
Hạ Hầu gia bình thản đáp: “Khi Hạ gia khai phủ thì có, nhưng khi đó chủ yếu là cha ta tham dự, sau này không có trận nào lớn như vậy nữa.”
Y mỉm cười bảo: “Long Võ chiến đấu nhiều hơn ta, kể ra thì ta chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy bao giờ, đây là lần đầu đấy!”
Nói đùa xong, Hạ Hầu gia đột nhiên quát: “Vạn tộc đứng trong địa bàn của chúng ta, ở trong Đại Hạ phủ ta, các ngươi muốn tấn công Đại Hạ phủ sao?”
“Nhanh lui lại!”
Hạ Hầu gia hét to, phía sau, Nhật Nguyệt sôi nổi hùa theo: “Lui lại!”
m thanh chấn động tận trời.
Một lát sau, một tấm chắn trong suốt dâng lên, trong thành, các Thần Phù sư bắt đầu dùng hết khả năng để duy trì trận pháp vừa hình thành, trận pháp này không quá mạnh, nhưng cũng có thể ngăn cản một lát.
Các Thuần Thú sư triệu hồi tọa kỵ chờ đợi bên trong, đợi đến khi thành phá thì sẽ lao ra chiến đấu.
Chiến Giả đã cầm đao đợi sẵn, Văn Minh sư thì chuẩn bị thần thông.
Các Sơn Hải, các Lăng Vân cảnh đều đang túc trực.
Chờ đợi đại chiến!
Bọn họ tuy yếu, nhưng ở thời khắc mấu chốt, bọn họ cũng có thể kết trận vây giết Sơn Hải Nhật Nguyệt.
Đại Hạ phủ không sợ chiến tranh!
Hạ gia chinh chiến mấy trăm năm, vài thập niên gần đây Hạ Long Võ suất lĩnh đại quân chinh chiến chư thiên, đã luyện ra khí phách và sát khí quân nhân cho muôn vàn dân chúng.
Cùng lắm thì hy sinh.
Khí thế cuồn cuộn đối kháng với khí thế của nhóm cường giả ngoài thành.
Ở ngoài thành, các chuẩn vô địch cũng bùng nổ khí tức, phóng thích uy áp, áp bách Nam Nguyên.
Chuẩn vô địch Thần tộc hiện thân bên ngoài Nam Nguyên, nhìn về phía Hạ Hầu gia, cao giọng nói: “Hạ gia, giao người đa thần văn hệ ra đây thì chúng ta sẽ bỏ qua, bằng không truyền thừa của Hạ gia nhiều năm qua sẽ hủy diệt trong hôm nay! Không ai mong muốn chuyện này xảy ra cả, phải không?!”
Hạ Hầu gia nhìn về phía gã, cười khinh bỉ, “Ngươi nói cái rắm gì đấy?”
Chuẩn vô địch Thần tộc không tức giận, gã đã qua cái tuổi dễ giận rồi, gã bình tĩnh nói: “Vạn tộc hòa bình, đồng tâm hiệp lực, tạo ra thịnh thế của vạn tộc, đây là mong muốn của vạn giới. Nhưng đa thần văn hệ là trở ngại lớn nhất! Nhân tộc thái bình mấy trăm năm, hiếm khi có đại chiến, chỉ có lần Diệp Bá Thiên chứng đạo kia là tử thương thảm trọng, mà nay sự kiện như vậy lại đến, chẳng lẽ Hạ gia lại vì mấy người này mà từ bỏ Đại Hạ phủ đã tốn sức xây dựng mấy trăm năm?”
Giết người tru tâm, công thành công tâm.
Cường giả Thần tộc lại nói: “Hạ gia ngươi nguyện ý chịu chết vì bọn họ, sao ngươi không hỏi tướng sĩ dưới trướng ngươi có cam tâm không? Bọn họ đều nguyện ý chịu chết vì mấy người Hồng Đàm sao? Kết cục này vốn có thể tránh khỏi!”