“Chúng ta nguyện ý!”
Phía sau Hạ Hầu gia, các cường giả gào lên!
Sát khí tận trời!
Hạ Hầu gia bật cười, “Thủ đoạn vụng về!”
“Không, ta chỉ nói thật mà thôi.”
Cường giả Thần tộc đạm mạc nói tiếp: “Có lẽ bọn họ nguyện ý, nhưng đừng quên, bọn họ còn có gia tộc, còn có người nhà! Hạ gia hủy diệt, trăm họ lầm than, vô số sinh linh Đại Hạ phủ sẽ phải xa rời quê hương, đến nơi khác mạo hiểm kiếm ăn, Đại Hạ phủ không còn ai che chở, đại yêu hoành hành, cắn nuốt thương sinh, vạn người chết đói, ngàn người chết trôi...”
“Hạ gia các ngươi nguyện ý nhìn thấy kết cục đó sao?”
“Hàng tỉ dân chúng không so được với mấy người Hồng Đàm sao?”
“Chỉ cần giao bọn họ ra, chúng ta sẽ không giết bọn họ, chỉ cần bọn họ đến các giới làm khách, các chủng tộc đều sẽ dành cho bọn họ đãi ngộ tốt nhất, chờ bọn họ già đi...”
Cường giả Thần tộc nói đến đây, gã khẽ cười: “Các tộc xin thề, sẽ không giết bọn họ!”
Chỉ cầm tù mà thôi!
Đương nhiên, các tộc không ngại cho bọn họ đãi ngộ tốt lành, ví như ở trong nhà lớn, ăn ngon uống ngon, cho nô bộc để sai phái, đây đều là việc nhỏ.
Chỉ cần những người này chết dần theo thời gian, không cho bọn họ tu luyện, không cho bọn họ tiếp tục truyền thừa là được.
Phương án xử trí như vậy cũng có thể làm Nhân tộc bớt đi một chút oán giận.
Hạ Hầu gia thở dài, nói thật dễ nghe.
Không thể để kẻ này tiếp tục nói nữa, Thần tộc rất giỏi mê hoặc nhân tâm, kỳ thật cường giả các tộc khác đều có thể làm được, chỉ là không thích mà thôi, không nhất thiết phải làm thế.
Nói thêm nữa, sĩ khí dao động cũng không phải chuyện tốt.
“Ta mời cả nhà ngươi tới Hạ gia ta làm khách được không?”
Y cười lạnh, đao khí càn quét thiên địa, Hạ Hầu gia phẫn nộ quát: “Muốn chiến, vậy chiến!”
Ong!
Đao khí tung hoành!
“Gàn bướng hồ đồ!”
Cường giả Thần tộc hừ lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng bao trùm thiên địa.
Cùng lúc đó, các cường giả khác đồng loạt ra tay.
Đại chiến bạo phát!
Tô Vũ vừa quay đầu nhìn, khóe mắt trừng to như sắp nứt ra, lúc này từ trong hư không, một cường giả áo đen thoắt ẩn thoắt hiện, gã cười lạnh một tiếng, trong tay lập lòe hắc quang, phòng ngự trận pháp của Nam Nguyên thành lập tức bị phá hủy.
Trong thành, vô số người hét lên thảm thiết.
Các Thần Phù sư hóa thành bãi nước, một kích chú sát chi thuật của Thiên Uyên tộc khiến trận pháp hoàn toàn bị phá hủy, Văn Minh sư bày trận dồn dập ngã xuống.
Oanh!
Tô Vũ không kịp nghĩ nhiều, bên cạnh hắn nhanh chóng hội tụ hơn 10 vị Nhật Nguyệt, không chỉ có người Liệp Thiên các, mà còn có cả các tộc khác, bọn họ nhanh chóng lao đến tấn công hai nhà Chu, Tần!
Đại chiến bùng nổ!
Trong nháy mắt, cường giả Nhân tộc của ba đại phủ đều rơi vào thế hạ phong.
Phe Chu Thiên Đạo cấp tốc lao lên không trung chiến đấu, quân của Hạ Hầu gia cũng vậy, các Nhật Nguyệt cao trọng lao vào hư không cùng giao chiến với chuẩn vô địch!
Oanh!
Gần như là trong chớp mắt, Triệu tướng quân vừa mới xông vào hư không đã bị trúng một quyền, hộc máu ngã xuống, sau đó Triệu tướng quân rống to một tiếng, lại lần nữa xông lên!
Các Nhật Nguyệt cao trọng đều lao lên.
Bên dưới, vạn tộc vây giết Nhật Nguyệt Nhân tộc, không có Nhật Nguyệt cao trọng tương trợ cho nên bọn họ lập tức rơi vào thế hạ phong.
Tô Vũ cắn răng, vẫn chưa tới sao?
Vạn phủ trưởng không ra tay sao?
Chênh lệch quá lớn!
Tiếp tục như vậy thì sẽ có người chết, Vạn phủ trưởng còn chưa tới, vậy phải đánh thế nào?
14 vị chuẩn vô địch, hiện tại có 6 – 7 vị còn chưa ra tay, đều đang đứng nhìn, Thái Cổ Cự Nhân tộc cũng chỉ đứng yên quan sát.
Nếu bọn họ cũng ra tay, cường giả ba đại phủ chắc chắn sẽ không ngăn cản nổi.
Toàn diện bị áp chế!
Tô Vũ cắn răng, nếu không, hiện tại hắn lập tức bùng nổ, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. . .
“Đừng nóng vội!”
Huyền Giáp đứng cạnh bỗng nhiên truyền âm ngăn cản: “Đừng nóng vội, chờ một chút!”
“Trưởng lão...”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, Huyền Giáp nhanh chóng nói: “Những người này vẫn chỉ đang thử thôi, bọn chúng lo rằng viện quân sẽ xuất hiện tương trợ Hạ gia, chờ một chút đi. Đến lúc ác chiến, tất cả giao tranh, muốn chạy cũng chạy không được!”
Tô Vũ bồn chồn: “Nhưng sẽ có người chết trận…”
Huyền Giáp trầm mặc, cuối cùng nói ngắn gọn một câu không đầu không đuôi: “Đây là chiến tranh!”
Đúng vậy, đây là chiến tranh, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Tô Vũ không muốn có người chết... Huyền Giáp không thể nói gì, chuyện này là không có khả năng, chiến tranh sẽ kéo tất cả những người này xuống vũng bùn, chắc chắn sẽ có người chết.
Tô Vũ bất lực, không nói gì nữa.
Huyền Giáp nói không sai, đây là chiến tranh!
Chiến tranh tàn khốc!
. . .
Oanh!
m thanh chấn động không ngừng vang lên, đại chiến bùng nổ quá nhanh, cường giả tham chiến quá nhiều, hư không bị đánh vỡ nát, quanh Nam Nguyên xuất hiện vô số lỗ đen.
“Long Võ thần uy, chiến đấu quên mình!”
Đại chiến đang căng thẳng, bỗng có một tiếng hô chỉnh tề vang vọng, đội quân ngàn người rống lên.
“Giết!”
“Xuất đao!”
“Xuất đao!”
“Xuất đao!”
Đao khí bao trùm thiên địa, một tôn Nhật Nguyệt bị ngàn người vây quanh, phu trưởng Lăng Vân cảnh suất lĩnh tướng sĩ dưới trướng không ngừng rít gào, tiếng rống rung trời.
“Xuất đao, xuất đao!”
Ầm ầm ầm!
Nhật Nguyệt cường hãn vô biên đánh một chưởng, mấy chục người ngã xuống, một chân quét ra, hư không vỡ nát, lại thêm mấy chục người nổ tung.
Lăng Vân chết trận, Đằng Không cao trọng tiếp tục rống: “Xuất đao, xuất đao!”
Ầm ầm ầm!
“Lũ kiến hôi!”
Nhật Nguyệt lạnh nhạt, một đám kiến hôi mà đòi làm khó dễ ta ư?
Trong giây lát, kẻ này đã đánh chết phân nửa tướng sĩ.
Có điều những người này đều đã điên cuồng, mặc kệ lớp trước chết, lớp sau vẫn ào ào tiến lên xuất đao!
Đao Hạ gia! Thiên hạ đệ nhất!
Một vị Đằng Không hét một tiếng, đao chém trúng cánh tay đối phương, lực phản chấn quá lớn khiến tướng sĩ Đằng Không này hóa thành bột mịn, trực tiếp nổ tung.
Bất quá vẫn là tình cảnh người trước ngã xuống, người sau tiến lên, những người khác thấy chết không sờn, vẫn bừng bừng lao tới tấn công!
Long Võ Vệ Hạ gia, thiên hạ đệ nhất, đao Hạ gia, không gì địch nổi!
Một đao, hai đao, Nhật Nguyệt không thèm quan tâm, chỉ bằng một chi Long Võ Vệ này mà muốn giết cường giả Nhật Nguyệt như ta?
Nực cười!
Dù con kiến có mạnh thế nào thì cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Nhưng tàn sát hơn một ngàn Long Võ Vệ cũng có chút phiền phức, dù sao cũng là một đám Đằng Không Lăng Vân, vô số đao chém lên người gã.
Sát khí, huyết khí bao trùm tứ phương.
Khi người cuối cùng cầm đao chém, hắn gầm lên giận dữ, tiếng gầm vang vọng thiên địa.
“Đao Đại Hạ sắc bén nhất!”
Ầm!
Tiếng vang lớn vang vọng tứ phương, cánh tay của Nhật Nguyệt bị vây giết bỗng nhiên huyết khí sôi trào, ầm một tiếng, cánh tay vỡ nát.
Thời khắc này, trong hư không, một vị thống lĩnh ám vệ Nhật Nguyệt cảnh như quỷ mị lao ra, chém xuống một đao!
Hai mắt y rưng rưng!
Long Võ Vệ đã tiêu hao thể lực gã, đả thương gã chỉ để tạo cơ hội cho một đao cuối cùng của vị thống lĩnh ám vệ này, để y giết gã đơn giản hơn, nhẹ nhàng hơn, tốn ít sức hơn.
Huyết khí của ngàn người xỏ xuyên trong cơ thể, đánh nát cánh tay một vị Nhật Nguyệt.
Đáng giá không?
Giờ khắc này, vị chiến sĩ chết trận cuối cùng tươi cười ngã xuống đất, đáng giá!
Đao Đại Hạ là mạnh nhất!
Vạn giới đệ nhất đao!
Oanh!
Một đao chém xuống, Nhật Nguyệt bị thương biến sắc, nhưng bởi vì cánh tay vỡ nát, nhất thời chưa kịp ra tay, xoẹt một tiếng, gã đã bị một đao này chém thành hai nửa!
Biển ý chí bị cắt nát!
Đây là một đao mang theo phẫn nộ, sát khí, tử khí tử chiến đến cùng!
Oanh!
Thân thể Nhật Nguyệt vỡ nát, biển ý chí đã hỏng, gã bị thống lĩnh ám vệ một đao chém chết, trăng non rơi tàn.
Một màn này không chỉ xảy ra ở đây.
Mấy nơi khác cũng xuất hiện cảnh tượng tương tự.
Xác nằm khắp nơi!
Các tướng sĩ Long Võ Vệ hi sinh tính mệnh, mặc kệ tất cả, tạo cơ hội cho các cường giả Nhật Nguyệt chém ra một đao này! Một đao kết liễu!
Trong hư không, các cường giả chuẩn vô địch không nhịn được nhìn xuống phía dưới.
Đao Hạ gia!
Đao Đại Hạ!
Hạ đao thật sự sắc bén!
Mấy ngàn Long Võ Vệ chết trận, Long Võ Vệ vốn chỉ có vạn người, nhưng những người này vẫn lựa chọn chinh chiến trong chiến trường Nhật Nguyệt tung hoành, dùng máu của chính mình, dùng tánh mạng của chính mình để tạo cơ hội cho một đao cuối cùng của các tướng lĩnh.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, hơn 3 vị Nhật Nguyệt đã bị chém giết như thế.