Huyền Giáp thở dài, “Đa thần văn hệ đã trả giá quá nhiều, cũng mất đi quá nhiều, sau khi đồ nhi Bá Thiên của ta ngã xuống, ta liền suy nghĩ có nên báo thù cho hắn hay không, có nên để đa thần văn hệ hoàn toàn mờ nhạt trong biển người hay không... Sau đó, ta phát hiện mình sai rồi. Trong chúng ta vẫn còn người đang giãy giụa, đang giao tranh, đang nỗ lực, ta đây... không nên từ bỏ.”
Lão từng do dự, từng tự hỏi có nên để đa thần văn hệ rời khỏi tầm nhìn đại chúng hay không.
Thiên hạ không còn đa thần văn Đại Hạ phủ nữa!
Như vậy thì ông hay Vân Trần cũng đều có cơ hội chứng đạo, không ai quan tâm bọn họ có phải đa thần văn hay không.
Nhưng sau đó lão vẫn lựa chọn xuất hiện.
Báo thù!
Chứng minh!
Báo thù đám địch nhân kia, chứng minh với cường giả Nhân tộc rằng chi mạch đa thần văn Đại Hạ phủ mạnh đến mức khiến các ngươi phải chấn động, các ngươi sẽ phải hối hận!
Một mạch chúng ta đều là tuyệt thế thiên kiêu!
Việc kéo Tô Vũ vào Liệp Thiên các cũng vậy, một mặt là vì muốn bảo hộ Tô Vũ, một mặt khác là hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết nan đề Tô Vũ trở thành hoạt tử nhân, đương nhiên việc Tô Vũ quậy tung Liệp Thiên các không nằm trong suy xét của lão.
Nam Vô Cương, Tô Nam Sinh...
Có một điều Nam Vô Cương không nói dối, lão thật sự đến từ Nam Nguyên, họ Tô chỉ là lời vui đùa mà thôi, Nam Nguyên Nam Vô Cương, sinh ra ở Nam Nguyên, không ai nhớ Nam Nguyên từng có một vị đại nhân vật như vậy.
Bởi vì mọi người nghĩ rằng lão đã chết hơn 100 năm trước.
Hai thế thân của vô địch đều mỉm cười, chậm rãi nói: “Nam Vô Cương, ngươi không muốn liên lụy những người khác đúng không? Cùng đi, hay phải để chúng ta ép ngươi đi?”
Nam Vô Cương thoải mái đáp: “Không cần phiền toái hai vị, cùng đi thôi!”
Dứt lời, thời không trường hà mở ra, ba người đồng thời biến mất, không, ba người lập tức lại xuất hiện, nhưng lúc này bọn họ như tiến vào một thời gian, một không gian khác, ba người lập tức giao chiến.
Bên ngoài, mọi người nhìn thấy được bọn họ, nhưng lại không thể cảm thụ được bất cứ dao động nào.
Bọn họ không ở trong thời không này!
Đây là phương thức giao thủ của cường giả đỉnh cấp, sáng lập thời không khác để giao chiến, nghe mà rợn cả người.
Ba cường giả ở trong hư không xa lạ giao chiến với nhau, hoàn toàn không phân rõ ai là ai.
. . .
Phía dưới, trái tim Tô Vũ như sắp nhảy ra ngoài.
Hai vị vô địch!
Tuy không phải tam thân hợp nhất, nhưng dù thế, Huyền Giáp cũng không phải vô địch thật sự, lão có thể đối phó với bọn họ sao?
Tới lúc này, thế cục Nhân tộc đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
17 vị chuẩn vô địch, Nguyên Thủy giáo chủ giết chết ba người, Ngưu Bách Đạo giết một vị, Nam Vô Cương giết một vị, giờ phút này, còn 12 vị chuẩn vô địch còn sống.
Tuy nhiều, nhưng chiến lực chuẩn vô địch phe Nhân tộc cũng không ít.
Hạ Hầu gia, Nguyên Thủy giáo chủ, Ngưu Bách Đạo đều là chuẩn vô địch, Liễu Văn Ngạn mượn dùng thần văn Ngũ Đại cũng bộc phát ra thực lực siêu việt Nhật Nguyệt cửu trọng, Chu Thiên Đạo vẫn luôn cầm chân một vị chuẩn vô địch, nhưng tình hình bên ông có chút thê thảm.
Tính ra, Nhân tộc cũng có 5 vị có chiến lực chuẩn vô địch.
Nhưng bọn họ đều phải lấy ít địch nhiều, Chu Thiên Đạo rất thê thảm, bị đánh cho toàn thân đẫm máu, Tần Hạo còn thảm hại hơn, đã sắp bị đánh chết rồi.
Át chủ bài đã ra hết!
Nhưng vị vô địch phản bội kia vẫn không xuất hiện.
Giờ phút này, Tô Vũ không quan tâm sự kiêng kị của những người bên cạnh hắn, hắn đang suy nghĩ, Vạn Thiên Thánh vẫn không ra tay sao?
Vẫn đang chờ đợi sao?
Nhưng mấy người Liễu Văn Ngạn xuất hiện cũng không thể khiến người nọ xuất hiện.
Thật sự kẻ đó sẽ xuất hiện à?
Súc sinh phản bội này quá giỏi nhẫn nhịn, không, có lẽ là bởi vì thế cục hiện tại vẫn chưa đủ.
Giờ phút này, Tô Vũ hiểu ra vài thứ.
Hắn đã hiểu vì sao người nọ không xuất hiện, bởi vì... có lẽ người tại chiến trường Chư Thiên vẫn chưa bắt đầu chứng đạo, nếu Nhân tộc từ bỏ những người chứng đạo đó, vô địch lựa chọn trở về, vậy sẽ rất phiền toái.
Đúng lúc này, có người xác minh ý tưởng của hắn, người đó âm trầm mắng: “Ngu xuẩn! Tam Đại phủ trưởng xuất hiện quá sớm, Vân Trần, ngươi cũng vậy.”
Người tới là một thiếu niên, không, y nhanh chóng hóa thành thiếu nữ, rồi lại thành lão nhân...
Bước một bước, y lại biến hóa một chút, gương mặt không ngừng biến đổi.
Y bất đắc dĩ thở dài nói: “Thật là ngu xuẩn! Vài người chết thì sao, đa thần văn hệ quá đa cảm, Hạ gia vẫn còn chống đỡ được, có thêm vài người chết thì có gì khác đâu, các ngươi chờ một chút, đến khi đám người ở chiến trường Chư Thiên bắt đầu chứng đạo thì tên kia sẽ xuất hiện thôi... Kết quả, quần cộc cũng đã lộ hết!”
Người kia có chút tiếc nuối, “Thật sự quá ngu xuẩn.”
Rồi y mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Ta còn tưởng lần này sau khi giết được gia hỏa phản bội kia, Nhân tộc sẽ đứng lên thực hiện nguyện vọng của ta, tạo nên chư thiên vạn giới hoà bình... Đáng tiếc!”
“Lam Thiên!”
Trong hư không, chuẩn vô địch Ma tộc quát: “Lam Thiên, ngươi muốn phản bội Ma tộc?”
Lam Thiên thâm sâu nói: “Sao lại phản bội? Ta là Nhân tộc, vẫn luôn là như vậy! Ta hợp tác cùng Ma tộc hay hợp tác cùng ai thì cũng đều vì sự quật khởi của Nhân tộc! Ngay từ đầu ta đã nói rồi mà! Có phải hay không, các giáo đồ của ta?”
“Đúng vậy!”
Ngay sau đó, trong hư không, vô số giáo đồ xuất hiện, có kẻ cuồng nhiệt, có kẻ điên cuồng.
“Nhân tộc quật khởi, vạn giới hòa bình, thánh giáo bất diệt!”
“Thánh giáo vĩnh tồn!”
Một đám cuồng tín đồ!
Một đám Thủy Ma giáo đồ vô cùng điên cuồng, không, bọn họ tự xưng thánh giáo, chưa từng nói mình là Thủy Ma giáo đồ, người ngoài mới xưng hô như vậy, thực chất bọn họ là thánh đồ.
Thánh nhân Lam Thiên!
Lam Thiên tự tuyên xưng mình là thánh nhân, là thánh nhân cứu vạn dân khỏi nan nguy.
Lam Thiên không ngừng biến hóa, y khẽ cười nói: “Các thánh đồ, đi giết chóc đi, hòa bình cũng cần giết chóc! Đi giết đám địch nhân xâm lấn kia, chúng ta sẽ tạo nên thánh thổ, nơi có thánh giáo, nơi đó là thánh địa!”
“Giết…!”
Một đám giáo đồ điên cuồng tấn công bốn phương tám hướng, có Đằng Không, có Lăng Vân, có Sơn Hải, thậm chí có cả Nhật Nguyệt.
Đương nhiên, phần nhiều vẫn là Thiên Quân Vạn Thạch.
Lam Thiên đã mang tất cả giáo đồ đến đây.
Những người này không sợ chết, không sợ đau, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lao về bốn phương tám hướng.
Lam Thiên mặc kệ, y tỏ vẻ hết thảy đều không sao cả, cất bước đi vào hư không, tiến về phía chuẩn vô địch bị hai người Hồ tổng quản liên thủ vây giết, y cười lộ lúm đồng tiền, đoạn nói: “Hồ đại tổng quản, Triệu tướng quân, hai vị quá yếu, không bằng gia nhập thánh giáo ta, nỗ lực vì hòa bình của thánh giáo. . .”
Hồ tổng quản và Triệu tướng quân thở hổn hển, ánh mắt lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
Lam Thiên!
Kẻ điên!
Đây là người điên, dù hiện giờ có vẻ như y muốn đối phó với vạn tộc, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy kẻ này bị điên.
Kỳ thật Lam Thiên đã điên từ lâu rồi.
Là một trong những nhân chứng chứng minh Lam Thiên làm phản năm xưa, bọn họ xác định khi đó Lam Thiên đã điên rồi, không ngờ gia hỏa này lại tới đây.