Thiên Đãng Thần vương cười lớn: “Nam Vô Cương... Huyền Giáp! Ha ha ha!”
Tất cả mọi người, kể cả Tô Vũ cũng bị chấn động.
Cái gì?
Huyền Giáp là Nam Vô Cương, vậy... Nguyên Thủy giáo chủ là ai?
Tô Vũ sợ ngây người, Huyền Giáp... Nam Vô Cương... Tam Đại?
Má!
Đây là Tam Đại!
Lão nói lão là ông nội của ta, mọe, nếu lão là Tam Đại, vậy đâu phải chỉ là ông nội. Dựa theo bối phận của Liễu Văn Ngạn, vậy phải gọi là ông cố mới đúng.
Tô Vũ ngây người!
Huyền Giáp là Tam Đại, vậy Nguyên Thủy giáo chủ là ai?
Trong lúc hắn đang nghi hoặc, Huyền Giáp bên kia lại mỉm cười, “Thiên Đãng, ngươi nhất quyết phải đi tìm cái chết sao? Đâu cần phải vậy!”
“Nam Vô Cương, khẩu khí nhà người đúng là không nhỏ, trước sau như một!”
Gã nhìn về phía Nguyên Thủy giáo chủ, cảm khái: “Chi mạch Hạ Thần có quá nhiều thiên tài, Nguyên Thủy... Không không không, ngươi hẳn là Vân Trần, đại đồ đệ của Nam Vô Cương, sư huynh của Diệp Bá Thiên. Ta không đoán sai chứ?”
Hư ảo trên khuôn mặt Nguyên Thủy giáo chủ biến mất, lộ ra gương mặt thật, nét mặt hơi có chút sầu khổ, nhẹ giọng đáp: “Bái kiến Thần vương, sư phụ, xem ra chúng ta không được đánh tên phản đồ kia rồi!”
Sư phụ!
Nguyên Thủy giáo chủ, Vân Trần, đại sư huynh của Diệp Bá Thiên, lão sư của Vạn Thiên Thánh!
Lão sư chân chính!
Giờ khắc này, đám người Diệp Hồng Nhạn cũng nhanh chóng hiểu ra, Diệp Hồng Nhạn nhớ lại ngày trước Nguyên Thủy giáo chủ từng nói rằng y không phải Nam Vô Cương, chỉ được người gửi gắm tới cứu bọn họ!
Người kia là ai?
Huyền Giáp... Không, là Nam Vô Cương!
Nam Vô Cương chân chính!
Một mạch này quả thật quá đáng sợ!
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy!
Tam Đại thật sự còn sống, chẳng những còn sống, lão còn mạnh đến mức đáng gờm, nhẹ nhàng đánh chết Bát trưởng lão, địa vị ngang vô địch.
Nguyên Thủy giáo chủ, Diệp Bá Thiên đều là đồ đệ của lão!
Người ngoài không biết lão còn có một đồ đệ trên danh nghĩa, mà kẻ đó càng đáng sợ hơn!
Thiên Đãng Thần vương nhìn về phía hai người, cười nói: “Hai vị giả chết nhiều năm, ta rất khó hiểu, trăm năm trước vị kia còn chưa phản bội Nhân tộc ngươi đúng không, vì sao phải giả chết?”
Huyền Giáp bình thản đáp: “Không phải muốn giả chết, chỉ là chứng đạo quá khó, muốn trốn vào Liệp Thiên các chứng đạo mà thôi, không ngờ rằng thân phận này lại rất hữu dụng. Vân Trần cũng chỉ muốn mượn thân phận Nguyên Thủy giáo chủ để chứng đạo... Kết quả... Làm mọi người thất vọng rồi.”
. . .
Giờ khắc này.
Trong đại điện cách nơi này ngàn dặm, một bóng người ngửa mặt cười lớn.
“Thì ra là thế! Ha ha ha, thì ra là thế!”
“Nam Vô Cương, Vân Trần, Hạ Tiểu Nhị...”
Giờ khắc này, mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại!
Tất cả đều đã rõ ràng.
Đây là chỗ dựa của Hạ gia!
Khó trách Hạ gia tự tin như vậy, Tam Đại cường đại, Hạ Tiểu Nhị và Vân Trần chuẩn vô địch, ba cường giả liên thủ, nếu mình tới đó, dù bọn họ không thể giết mình, nhưng việc giữ chân mình thì hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì!
“Ha ha ha, đáng tiếc, vận may của các ngươi quá kém, Văn Mộ bia xuất hiện rồi!”
Bóng người cười lớn, đáng thương, đáng tiếc, không cần ta ra tay.
Bởi vì Văn Mộ bia nên sẽ có vô số vô địch tiềm nhập tiến vào.
Các ngươi thất bại rồi!
Không cần ta ra tay!
Nhiều cường giả như vậy, mà đó còn chưa phải toàn bộ, gã căn bản không cần ra tay làm gì, đương nhiên, nếu thời cơ thích hợp thì có lẽ có thể thử đánh chết đám người này!
Dù sao bọn họ đều là tai họa ngầm.
Là họa lớn!
. . .
Huyền Giáp mới là Nam Vô Cương!
Nguyên Thủy giáo chủ là Vân Trần!
Tam Đại thật sự không chết, chi mạch này cường đại một cách đáng sợ, nhiều vị chuẩn vô địch, một đám đều có tính toán chứng đạo, chỉ mình Diệp Bá Thiên muốn đi một con đường khác, kết quả lại bị giết.
Mà nay, một mạch này đều tới báo thù!
Huyền Giáp xuất hiện giết chết Bát trưởng lão, bên kia, Tam trưởng lão đang giao thủ cùng Chu Thiên Đạo kinh ngạc, lão hoảng sợ, cuống lên, giận dữ hét: “Huyền Giáp, ngươi... Ngươi dám giết lão Bát?”
Huyền Giáp đã giết Bát trưởng lão!
Huyền Giáp không để ý đến lão ta, giờ phút này, một đám Nhật Nguyệt Liệp Thiên các bên cạnh Tô Vũ bỗng nhiên tản ra, cả đám đều kinh hồn táng đảm.
Huyền Giáp là Nhân tộc, vậy Huyền Cửu thì sao?
Thế cục đã rõ ràng!
Hạ gia có niềm tin rất lớn là mình sẽ thành công, chỉ không ngờ được rằng Văn Mộ bia lại xuất hiện vào lúc này khiến các vô địch tộc khác tới đây, nếu không có Văn Mộ bia, chỉ có vật gánh chịu, vô địch vạn tộc sẽ không tới.
Khi ấy, dù có mười mấy vị chuẩn vô địch thì cũng chưa chắc có thể làm gì Hạ gia.
Bởi vì Huyền Giáp rất mạnh!
Đối diện, Thiên Đãng Thần vương cười cười, bảo: “Nam Vô Cương, Vân Trần... Chi mạch Hạ Thần thật sự lợi hại! Đáng tiếc... Thật sự đáng tiếc! Một mạch có bao nhiêu thiên kiêu, Hạ Thần, Nam Vô Cương, Vân Trần, Diệp Bá Thiên, Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm, Trần Vĩnh, Tô Vũ...”
Gã nói tên từng người, những người khác đều chấn động.
Đúng vậy, một mạch này thật sự có quá nhiều thiên tài.
“Không không, còn có Hạ Long Võ, Hạ Tiểu Nhị...”
Thiên Đãng Thần vương cười nói: “Hạ Long Võ là đồ đệ của Vạn Thiên Thánh, Hạ Tiểu Nhị cũng từng bái Diệp Bá Thiên làm thầy... Diệp Bá Thiên không nhận, nhưng cũng dạy dỗ như đồ đệ, một mạch các ngươi quá đáng sợ!”
“Chư thiên vạn giới không cho phép chi mạch này tồn tại là có đạo lý.”
Thiên Đãng cảm khái, một mạch này thật sự không nên tồn tại, nếu chỉ có một thiên tài thì thôi, nhưng bọn họ đời đời xuất hiện thiên tài, còn là siêu cấp thiên tài.
Hơn 300 năm mà thôi, nói Diệp Bá Thiên là Ngũ Đại, nhưng tính theo đa thần văn hệ, ông chỉ là đời thứ ba, tới đời Hồng Đàm mới là đời thứ tư, Tô Vũ tính là Ngũ Đại Lục Đại cũng được.
Mấy thế hệ mà thôi, nhưng có đến bao nhiêu vị chuẩn vô địch, còn có người suýt nữa chứng đạo thành công.
Một mạch này dữ dội đến đáng sợ!
Trong Hạ gia, thành tựu của Đại Hạ vương lớn hơn thành tựu của đường đệ ông ta, nhưng nếu xét về hậu đại, thì một mạch truyền thừa của Hạ Thần này lại lợi hại hơn hẳn.
Thiên Đãng Thần vương cười khẽ, mở miệng nói: “Đạo huynh đang ẩn trốn kia, ta chỉ là một trong tam thế thân, chưa chắc có thể đánh bại Nam Vô Cương, dù không có Văn Mộ bia thì cũng nên ra tay đánh chết Nam Vô Cương, không phải chư vị muốn chờ đến khi Nam Vô Cương chứng đạo chứ?”
Vừa dứt lời, hư không chấn động, một Ma thần đi ra.
“Mạt Hợp Ma vương!”
Phe Ma tộc tức khắc mừng rỡ, Ma tộc cũng có Ma vương tới rồi!
Mạt Hợp Ma vương ra khỏi hư không, một trước một sau bao vây Huyền Giáp, Huyền Giáp vẫn đeo mặt nạ, trong thanh âm mang theo ý cười: “Hai vị coi trọng ta quá, nhất thiết phải làm vậy sao? Dù ta chứng đạo thì cũng không phải đa thần văn chứng đạo, Chủ Thần văn đã bị hủy, ta chỉ là thân thể chứng đạo tầm thường mà thôi, sao phải nhằm vào ta như vậy? Hai vị nên lui lại đi, cũng để tránh kết cục tam thế thân ngã xuống...”
“Khẩu khí không tệ!”
Phía sau, Mạt Hợp Ma vương bình thản cất tiếng: “Nam Vô Cương, ngươi xuất hiện cũng chỉ là chịu chết mà thôi! Thành thật trốn trong Liệp Thiên các có lẽ còn có một đường sinh cơ!”