Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1794 - Chương 1794: Huyền Giáp Là Ai?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1794: Huyền Giáp Là Ai?
 

Oanh!

Đại chiến tiếp diễn.

Nhật Nguyệt không ngừng rơi vỡ.

Cùng lúc đó, một tiếng quát khẽ vang lên, toàn bộ Nam Nguyên chấn động, trong Nam Nguyên thành, một vòng Minh Nguyệt bay lên.

Ngay sau đó, một người tóc dài bay múa phi lên cao.

“Liễu Văn Ngạn!”

Không ít người kinh hô, Liễu Văn Ngạn thăng cấp rồi.

Khí tức Liễu Văn Ngạn dần dần trở nên cường đại, Nhật Nguyệt nhất trọng, nhị trọng, tam trọng...

Tăng lên đến tam trọng, khí tức dao động một lúc rồi chững lại, không tăng thêm nữa.

Không ít người nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là Nhật Nguyệt tam trọng mà thôi, sao ông ta có thể đến được Nhật Nguyệt cửu trọng chứ.

Liễu Văn Ngạn im lặng, trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài thành.

Một vị Nhật Nguyệt thất trọng đang muốn đánh chết Trần Vĩnh trọng thương, Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên xuất hiện, Nhật Nguyệt thất trọng cả kinh, sau đó là vui vẻ, ngươi tới tìm ta ư?

Giết Liễu Văn Ngạn cũng được khen thưởng không ít.

Gã vừa định ra tay, trong tay Liễu Văn Ngạn đã xuất hiện một thanh rìu.

Cây rìu này cường đại đến mức làm người ta kinh sợ, Nhật Nguyệt thất trọng còn chưa kịp động thủ thì Liễu Văn Ngạn đã cầm rìu đánh xuống, phụt một tiếng, thân thể kẻ kia trực tiếp bị chém thành hai nửa!

Thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong!

Chủ thần văn cuối cùng của sư phụ ông!

Liễu Văn Ngạn thăng cấp Nhật Nguyệt tam trọng đã có thể hoàn toàn chống đỡ thần văn này, ông có thể hoàn toàn phát huy ra thực lực Nhật Nguyệt đỉnh phong trong thời gian ngắn.

Sau khi đánh chết đối phương, Liễu Văn Ngạn lóe lên, xuất hiện bên cạnh Ngưu Bách Đạo, ba tôn chuẩn vô địch đang đánh quá khứ thân và hiện tại thân của Ngưu Bách Đạo, hiện giờ Ngưu Bách Đạo sắp không địch lại nữa, may mà lúc này Liễu Văn Ngạn đột phá.

Liễu Văn Ngạn không nói lời nào, vừa tới liền cầm rìu chém!

Lúc bấy giờ, trong thành vang lên một trận chấn động!

Không trung trên tiểu khu nhà Tô Vũ bỗng hiện ra một tòa di tích, vô số đình đài lầu các, vô số Thiên Nguyên khí tràn ra bốn phương tám hướng.

Nam Nguyên vốn thiếu thốn nguyên khí, trong nháy mắt này nguyên khí nồng đậm hơn hẳn.

Di tích chấn động hư không, một cái bia bạch ngọc rung động ầm ầm như đang oanh kích hư không, nó như muốn bay ra, có vẻ đã bị Liễu Văn Ngạn ảnh hưởng, nó muốn bay về phía ông.

Nhưng cách quá xa, nó không thể lao đến.

Hạ Hầu gia quát: “Trở về, tiến vào di tích, lấy Văn Mộ bia...”

Y hét lớn với Liễu Văn Ngạn, rít gào: “Lấy Văn Mộ bia, ngươi nhất định có thể thành công. Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì đa thần văn hệ, đều là vì Nhân tộc... Mau đi đi!”

Y điên cuồng rít gào, không ngừng chém giết với hai vị chuẩn vô địch, y phân thân ra để chiến đấu, hiện tại thân và quá khứ thân bị thương càng ngày càng nặng.

Trong nháy mắt Văn Mộ bia xuất hiện, hư không bỗng nhiên tối sầm lại.

Một bóng người hiện lên.

Kẻ đó thở dài một tiếng, “Hạ gia bày cục không tồi, đáng tiếc Văn Mộ bia đã xuất hiện, chúng ta không thể không tới, nếu không có lẽ các ngươi sẽ thành công dụ vị kia ra...”

Người vừa tới lắc đầu, thở dài một tiếng, có vẻ tiếc nuối.

Thế cục Hạ gia bày ra không tồi, đáng tiếc, cờ kém nhất chiêu.

Văn Mộ bia hấp dẫn quá nhiều cường giả.

Mọi người đã chờ không kịp!

Hạ gia muốn dẫn vị vô địch phản bội kia ra, xin lỗi, chúng ta không cho các ngươi cơ hội này.

Đây là một tam thế thân của vô địch!

Dù chỉ là tam thế thân nhưng thực lực thừa sức áp chế tất cả mọi người ở đây.

Người nọ lập tức tiến về phía tòa di tích, bình thản nói: “Cái xui của Hạ gia chính là di tích này, đừng trách ta nhanh chân đến trước...”

Vị này vừa xuất hiện, dù Nguyên Thủy giáo chủ là người mạnh nhất ở đây thì cũng bị gã áp chế, giống như sao đọ với trăng, chỉ có thể ảm đạm lép vế.

Vô địch!

Đây là một cường giả vô địch cảnh cường đại.

Kẻ tới là tương lai thân, có chiến lực tiếp cận vô địch, tương lai thân của vô địch cảnh cũng chưa chắc là vô địch cảnh, nhưng đối phương rất mạnh, mạnh hơn đám chuẩn vô địch kia rất nhiều.

. . .

Giờ phút này, Tô Vũ rất muốn rít gào!

Bọn họ chỉ muốn dụ kẻ phản bội ra!

Văn Mộ bia... Đáng chết!

Hắn có chút hối hận, có phải ta không nên bỏ Văn Mộ bia vào đó hay không, lão Vạn sẽ xuất hiện sao?

Nếu ông xuất hiện, vậy chỉ sợ vị vô địch phản bội kia sẽ không hiện thân, nhưng lão Vạn có thể giết được tam thế thân của vô địch này sao?

Lão Vạn biết Văn Mộ bia, cũng biết có khả năng sẽ dẫn ra nhiều cường giả hơn, rốt cuộc ông đã tính toán thế nào?

Giờ khắc này, Tô Vũ không hiểu.

Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, không thì... Ta bại lộ chân thân, có lẽ làm vậy thì sẽ dụ được tên khốn kiếp kia, Liễu Văn Ngạn xuất hiện vẫn chưa dụ được đối phương ra, tên kia thật sự rất giỏi nhẫn nhịn.

Trong hư không, tam thế thân của vị vô địch lao về phía di tích như bước vào nơi không người!

Hạ Hầu gia không nhịn được, tức giận mắng: “Đáng chết, sao đám khốn kiếp các ngươi không thể chờ đợi một chút?”

Tam thế thân vô địch khinh miệt cười một tiếng, “Hạ Tiểu Nhị, không phải chuyện gì cũng theo ý các ngươi, các ngươi muốn dụ tên kia ra... Ta càng không cho các ngươi thực hiện được! Nhân cảnh như vậy mới vui, không phải sao?”

Gã cười một tiếng, đúng lúc này, sắc mặt gã khẽ biến.

Cùng lúc đó, Bát trưởng lão đang muốn giết chết quá khứ thân của Hạ Hầu gia hơi khựng lại, bên cạnh có người hô: “Bát trưởng lão, dừng lại...”

Thanh âm quen thuộc!

Bát trưởng lão vừa muốn quay đầu nhìn, ngay sau đó, một tiếng vang lớn vang lên: “Bát trưởng lão, đừng quay đầu!”

Tiếng cười nhàn nhạt văng vẳng trong biển ý chí của lão.

Lão muốn nghịch chuyển thời gian, trở lại quá khứ, ầm một tiếng, thời gian trường hà đứt gãy!

Thế giới an tĩnh!

Trong nháy mắt, một vòng tàn nguyệt rách nát.

Huyền Giáp!

Giờ khắc này, không ít người kinh hãi tột đỉnh.

Huyền Giáp huyền phù trong không trung, đánh một chưởng đập nát đầu Bát trưởng lão, một vị chuẩn vô địch khác đang vây giết Hạ Hầu gia thấy vậy liền nhanh chóng trốn chạy, mà vị vô địch kia cũng cảm thấy hơi hốt hoảng: “Ngươi... Ngươi là ai?”

Có chút quen thuộc.

Đâu chỉ mình gã, tất cả mọi người đều sợ ngây người, kẻ này lại là ai?

Huyền Giáp khẽ thở dài, “Sao ngươi phải dấn thân vào vũng nước đục này, ta tưởng khi phản đồ bại lộ mới là lúc ta nên xuất hiện... Quá đáng tiếc, ngươi ra mặt sớm như vậy là vì vội đi chết sao?”

Vô địch kia không hề sợ hãi, nhìn lão một cái, bình thản nói: “Ngươi không tồi, có cả quá khứ và tương lai, dù tam thân chưa hợp nhất nhưng cũng cường đại hơn chuẩn vô địch tầm thường nhiều. Có lẽ... Thật sự có thể đấu với Vĩnh Hằng một hồi... Người như ngươi không phải là hạng người vô danh!”

Khí tức gã dần trở nên cường đại, gã cười nói: “Có vẻ ta phải làm bia ngắm thay người khác rồi, Đại Hạ phủ ẩn giấu thật giỏi, ta rất tò mò, ngươi là ai, hình như ta biết ngươi!”

Huyền Giáp hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao? Dù sao cũng tới rồi, sao không lộ mặt thật cho ta xem, có lẽ ta cũng biết ngươi.”

“Cũng đúng.”

Người nọ trực tiếp lộ ra chân thân, phía dưới, Chiến Vô Song vui mừng: “Thiên Đãng Thần vương!”

Chuẩn vô địch Thần tộc bị người giết, Chiến Vô Song vô cùng căm tức, giờ phút này nhìn thấy Thần vương đã tới, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Đây là Thần vương của Thần tộc!

Thiên Đãng Thần vương nhìn về phía Huyền Giáp, rồi lại nhìn Nguyên Thủy giáo chủ, “Các ngươi...”

Rồi gã lại nhìn về phía mấy người Hồng Đàm, không nhịn được cười phá lên, “Đa thần văn hệ các ngươi quá giỏi nhẫn nhịn! Ta rất ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên, chi mạch Hạ Thần này làm ta sợ hãi rồi đấy!”

Bình Luận (0)
Comment