“Đại Ngô phủ tới cứu viện!”
Lại có người lao vào chiến trường, giận dữ hét: “Vương ta đã chết trận, phủ chủ tọa trấn Đại Ngô phủ, toàn bộ tướng lãnh Nhật Nguyệt tới cứu viện, Hạ Ngô một nhà, chết trận mới thôi!”
Ầm ầm ầm!
Đại chiến vẫn tiếp diễn, Đại Ngô phủ toàn lực chi viện, Đại Ngô vương đã chết trận từ lâu, đại phủ này không có nhiều cường giả Nhật Nguyệt, ngày hôm nay, trừ phủ chủ tọa trấn Đại Ngô phủ thì 8 vị Nhật Nguyệt còn lại toàn bộ đều tới cứu viện.
Tiếng chém giết lay trời!
Đại Tần, Đại Minh, Đại Thương, Đại Hán, Đại Đường, Đại Ngô, Đại Kim, Đại Tống...
Giờ khắc này, cường giả các phủ không ngừng gia nhập chiến đấu.
Có người hào hùng vạn trượng, có người hùng hùng hổ hổ.
Đánh nhau làm gì?
Vạn giới hoà bình không tốt hơn sao?
Hạ gia giao đám người kia ra không phải là xong sao?
Làm vậy để làm gì?
Giao ra mấy người Hồng Đàm là tốt rồi, có người hùng hổ lao vào vòng chiến, lao đến trước mặt mấy người Hồng Đàm, đứng trước mặt mấy người đã bị thương rất nặng, lớn tiếng mắng: “Đa thần văn hệ chết sạch không phải là xong rồi sao, sao phải phiền toái như vậy...”
Ngoài miệng thì mắng, nhưng hắn lại lao thẳng vào vòng chiến đấu ác liệt nhất, chống lại đám cường địch, điên cuồng quát: “Cút, ở đây làm gì? Muốn chết à? Các ngươi phải mở ra cấm chế Nhân tộc, biết không? Nếu không xoá bỏ cấm chế, các ngươi có lỗi với lão tử... Hồng Đàm, sao các ngươi vô dụng như vậy, sư phụ ngươi cũng thế, lão tử đã muốn mắng hắn từ lâu rồi, hắn không nắm chắc thì chứng đạo làm gì, khốn kiếp!”
Hắn rít gào, mang theo điên cuồng, mang theo sự không cam lòng, có cả không tình nguyện, vị đại hán này điên cuồng mắng chửi, mắng Ngũ Đại, mắng Hồng Đàm, mắng cả đa thần văn hệ... Ầm một tiếng, hán tử cầm đao chém chết một tôn Nhật Nguyệt, lại bị các Nhật Nguyệt khác liên thủ đánh thành tro bụi!
Lúc sắp chết hắn vẫn còn đang mắng, đa thần văn hệ thật sự quá vô dụng!
Sao lại vô dụng như vậy?
Càng ngày càng nhiều Nhân tộc tham chiến, nhưng chiến lực cường đại vẫn quá ít.
Những kẻ mạnh chân chính đều đã đến chiến trường Chư Thiên cả rồi.
. . .
Đột nhiên, một đạo bạch quang bao trùm toàn bộ Nam Nguyên và hơn mười dặm ngoài Nam Nguyên.
Một bóng người chậm rãi đi ra.
“Đã tới rồi vậy thì đừng đi nữa.”
Một người đi ra từ trong bóng đêm, nhẹ nhàng giết chết một vị cường giả Nhật Nguyệt, y nhìn tứ phương, nhìn về phía Hạ Hầu gia, nhìn Ngưu Bách Đạo, nhìn mấy người Hồng Đàm, thở dài bảo: “Ta đến muộn, bên ngoài có mấy thứ rác rưởi, ta phải xử lý một chút.”
“Nguyên Thủy!”
“Nam Vô Cương!”
Trong hư không, đám chuẩn vô địch vạn tộc cảnh giác vạn phần, lại thêm một tên chuẩn vô địch nữa tới, Nguyên Thủy giáo chủ!
Không, có lẽ nên gọi là Nam Vô Cương!
Khuôn mặt Nguyên Thủy giáo chủ vẫn hư ảo, khẽ cười hỏi: “Các ngươi đang đợi bọn họ sao?”
Dứt lời, trong tay y hiện lên ba viên cầu, mỉm cười bảo: “Không đợi được đâu!”
Ầm!
Y bóp nát những viên cầu này, trong nháy mắt, trong hư không, ba vòng tàn nguyệt cực kỳ cường đại liền rơi vỡ.
Tứ phương chấn động!
Hạ Hầu gia bị đánh cho hộc máu không ngừng, nhưng lại không nhịn được điên cuồng quát: “Má, ngươi đã làm gì? Ba tôn chuẩn vô địch?”
Nguyên Thủy giáo chủ mỉm cười, dù không nhìn thấy khuôn mặt y nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng y đang cười.
“Lợi hại không?”
Nguyên Thủy giáo chủ nói, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có chút máu từ khóe miệng nhỏ giọt, “Lợi hại không... ba tôn chuẩn vô địch... Các ngươi giết nửa ngày... Còn không... Khụ khụ... Giết nhiều bằng ta!”
Y ho khan, giờ phút này, chuẩn vô địch Ma tộc quát lớn: “Tiên tộc, Ngũ Hành tộc, Thái Cổ Cự Nhân tộc, các ngươi còn muốn xem diễn ư?”
“Y bị thương rồi!”
Mọi người kinh hãi!
Nam Vô Cương thật mạnh, giết ba tên chuẩn vô địch, Nguyên Thủy giáo chủ!
Nhưng, y đã bị thương!
Rất nặng!
Mọi người đều nhìn ra.
Nguyên Thủy giáo chủ bật cười, “Dù ta có bị thương thì muốn giết các ngươi cũng rất nhẹ nhàng! Ta vốn chờ tên kia ra, vậy mà các ngươi cứ phải ép ta sớm xuất hiện.”
Mọi người hiểu ý y, y đang đợi vô địch phản bội hiện thân.
Chuẩn vô địch cường đại có thể lấy một giết ba, gia hỏa này tuyệt đối đã vớt tương lai thân, hoặc là vớt cả quá khứ và tương lai, chỉ còn chưa chứng đạo, khó trách, khó trách Đại Hạ phủ dám bày ra thế cục này để đối đầu vô địch!
Hạ Hầu gia, Ngưu Bách Đạo, Nguyên Thủy giáo chủ đều là cường giả chuẩn vô địch.
Ba người liên thủ, dù không địch lại vô địch thì cũng có thể dây dưa một hồi khiến đối phương lộ chân thân.
Mọi người kinh hãi, hóa ra Nguyên Thủy giáo chủ thật sự là Nhân tộc!
Bọn họ còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn bậy, không ngờ lại là thật.
Tam Đại đã trở về!
Vừa ra tay đã giết ba tôn chuẩn vô địch, những kẻ trốn bên ngoài có lẽ muốn nhặt của hời.
Nhưng Nguyên Thủy giáo chủ xuất hiện vẫn chưa thay đổi được cục diện.
Tiên tộc, Ngũ Hành tộc, Thái Cổ Cự Nhân tộc, ba vị chuẩn vô địch liếc nhìn nhau, lúc này bọn họ không thể bàng quan nữa, ba người đồng thời giáng xuống.
Mặc kệ có phải phe trung lập hay không, diệt sát đa thần văn hệ đã là nhận thức chung.
Trừ Nhân tộc ra, tộc nào cũng vậy.
. . .
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Thật là!
Hắn còn tưởng rằng Nguyên Thủy giáo chủ không phải người tốt, có lẽ chỉ dùng để dời tầm mắt mọi người, nhưng không ngờ đối phương đã tới từ lâu, còn âm thầm tiêu diệt ba tôn chuẩn vô địch, vậy chẳng còn gì phải nghi vấn nữa.
Nam Vô Cương tới!
Tam Đại tới!
Quả nhiên vô cùng cường đại, giết ba vị chuẩn vô địch, có điều xem ra y đã bị thương không nhẹ.
. . .
Trong lúc đại chiến đang xảy ra ở Nhân cảnh.
Trên chiến trường Chư Thiên.
Đại Tần vương đứng trên đỉnh Đông Liệt Cốc nhìn về nơi xa, hồi lâu sau, ông mở miệng: “Chư vị chờ một lát, đợi khi tam thế thân của ba vị Vĩnh Hằng xuất hiện ở Nhân cảnh thì lập tức chứng đạo!”
Nhân cảnh phải dụ qua đó ít nhất ba vị vô địch trở lên!
Tất cả những việc này chỉ để hơn mười người ở đây thuận lợi chứng đạo.
Đại Tần vương quay đầu nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói: “Chư vị hãy nhớ kỹ! Ngày hôm nay, tộc nhân của chúng ta đang chinh chiến ở Nhân cảnh, bọn họ dùng tính mạng của mình tạo ra cơ hội cho các ngươi! Giờ phút này, có ít nhất năm vị Vĩnh Hằng đối địch đã xâm nhập Nhân cảnh!”
Loạn cục Đại Hạ phủ đã dẫn đi ít nhất năm vị!
Đó chỉ là ít nhất!
Cũng có nghĩa là những người sắp chứng đạo này sẽ bớt đi năm vị cường giả vô địch cảnh đến giết bọn họ.
Đây là cơ hội!
Đại Tần vương xoay người nhìn về nơi xa, lặp lại: “Một khi có tam thế thân của ba vị Vĩnh Hằng cảnh trở lên lộ diện, lập tức chứng đạo! Nghe chưa?”
“Rõ!”
Phía sau, các vô địch, các chuẩn vô địch đồng thanh đáp lại.
Có người trầm mặc, có người cúi đầu.
Hạ Long Võ đứng bên cạnh Đại Hạ vương cũng trầm mặc, Hạ gia bày cục cũng là muốn bảo hộ cho y chứng đạo.
Ít đi một vị vô địch ngăn cản, cơ hội cho y lại nhiều thêm một phần.
Đại Tần vương cảm thấy Hạ gia có thể khiến ba vị vô địch ra tay, Hạ Long Võ biết điều đó sẽ xảy ra, nhưng... những người kia có thể ngăn cản nổi sao?
Y không biết.
Hạ Long Võ trầm mặc, khí tức dần dần trở nên cường đại, chấn động hư không, quanh đó, một ít chuẩn vô địch cảm nhận được áp lực rất mạnh đều nhìn sang.
Hạ Long Võ không để ý tới bọn họ, y cúi đầu, không nhìn bất cứ kẻ nào, y muốn chứng đạo, nhất định phải chứng đạo thành công, dù không thành công thì y cũng muốn chứng đạo!