Nơi xa, Chu Thiên Đạo cười to: “Hạ Tiểu Nhị, Đại Minh phủ ta giết vị chuẩn vô địch đầu tiên, là chúng ta giết đấy!”
Hạ Hầu gia vừa định cãi lại, một tiếng nổ chợt vang lên!
Phía dưới, một thống lĩnh ám vệ vừa bị đánh chết!
Mà tôn Ma thần Nhật Nguyệt thất trọng lạnh lùng nhìn tứ phương.
Giờ phút này, mấy người Hạ Vân Kỳ, Hồng Đàm cũng tắm máu chém giết, hư không chấn động, lúc bấy giờ Trần Vĩnh đã thăng cấp Nhật Nguyệt, y nhanh chóng bay từ trong thành ra, còn chưa kịp củng cố cảnh giới!
Ngưu Bách Đạo vừa đắc ý một chút liền bị ba chuẩn vô địch đánh cho không ngừng hộc máu, không còn vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước.
Hơn 10 vị Nhân tộc Nhật Nguyệt bị cường giả các tộc vây giết, tử thương thảm trọng.
. . .
Bên kia.
Tô Vũ vừa vui sướng vì sự xuất hiện của Ngưu Bách Đạo, ngay sau đó, vui sướng đã biến thành uể oải.
“Huyền Giáp trưởng lão...”
Tô Vũ thấy mấy người Hồng Đàm bị tấn công không ngừng lui lại, Ngô Nguyệt Hoa mới tới Sơn Hải đỉnh phong, thân thể bà bị thương nặng, độc đỉnh nứt vỡ, có vẻ sắp không gắng gượng được nữa!
Còn phải chờ sao?
Nếu chờ tiếp, người nhà của hắn đều sẽ ngã xuống.
Người xa lạ ngã xuống, Tô Vũ tuy có bi ai nhưng không nôn nóng bất an như trong tưởng tượng, nhưng hiện tại người quen của hắn cũng đang gặp nguy cơ tử vong, mà hắn thì phải tận mắt chứng kiến việc đó.
Huyền Giáp vẫn lộ tư thái cao nhân, lão tuần tra tứ phương, nghe vậy liền truyền âm bảo: “Sắp rồi, đừng nóng vội, nghe ta nói này, vẫn còn người đang ẩn núp, không thể nóng nảy, nếu tất cả hậu chiêu đều xuất hiện, vậy ngay cả cơ hội lật ngược tình thế cũng không có!”
“Nhưng...”
Tô Vũ không nói nữa, hắn cắn răng, một quyền đánh bay một tôn Nhật Nguyệt Đại Minh phủ!
Quanh đó, 7 - 8 vị Nhật Nguyệt vạn tộc mất mục tiêu, đều nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, “Chiến lợi phẩm của ta, các ngươi muốn cướp à?”
7 - 8 vị Nhật Nguyệt lập tức giải tán, không cần phải tranh với Huyền Cửu, hiện tại nơi nơi đều là người, giết ai cũng đều là chiến lợi phẩm.
Phụt một tiếng!
Trong mấy vị Nhật Nguyệt vạn tộc vừa rời khỏi, một tôn Ma thần đột nhiên bị một lão nhân chém đứt thân thể, lão nhân thở hổn hển kịch liệt, ông nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt đỏ ngầu.
Đó là Vương lão Cầu Tác cảnh, ông bị thương rất nặng, vừa rồi ông lại dùng thân thể trọng thương ấy giết chết một vị Nhật Nguyệt.
Giờ phút này, ông đã là nỏ mạnh hết đà.
“Tiểu súc sinh, năm xưa, ta đây... giết cường địch chư thiên...”
Lão nhân rống giận, hồi tưởng vinh quang năm xưa, mà nay ông lại già nua, thân mang trọng thương, giết một tôn Nhật Nguyệt sơ kỳ thôi mà đã hao hết lực lượng.
Tô Vũ lạnh nhạt nhìn ông, hắn nhìn ra đối phương đã kiệt sức rồi.
Hắn không nói gì, đánh ra một quyền!
Oanh!
Lão nhân xuất kiếm, nhưng trường kiếm đột nhiên gãy đôi, thần văn nổ tung, đùng một tiếng, thân thể lão nhân đã vỡ nát, một viên cầu văng ra, Tô Vũ trực tiếp bắt lấy nó, nắm viên cầu trong tay, âm lãnh nói: “Biển ý chí của Nhật Nguyệt thất trọng, hình như ta phát tài rồi!”
Bốn phía, các cường giả khác vừa muốn ra tay đều thầm mắng!
Má nó.
Lại bị Huyền Cửu chiếm trước!
Nhật Nguyệt thất trọng không tồi, nhưng rõ ràng lão nhân này đã sắp chết, giờ thì hay rồi, vậy mà để Huyền Cửu chiếm lợi, trong tình huống bình thường, Nhật Nguyệt tam trọng sao có thể giết được Nhật Nguyệt thất trọng.
Tô Vũ lạnh lùng nhìn quanh một vòng, không nói cái gì, tiện tay nhét viên cầu vào trong lồng ngực.
Nơi xa, Huyền Giáp im lặng nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi.
. . .
Đại chiến bùng nổ quá nhanh, không ngừng có Nhật Nguyệt ngã xuống.
Nhưng mà không phải toàn bộ Nam Nguyên đều thế, trong tình cảnh nơi nơi tử chiến thì vẫn còn có một chỗ rất bình lặng.
Giờ phút này, bên ngoài có hơn 10 vị Nhật Nguyệt, có người Cầu Tác cảnh, có người Chiến Thần điện, cũng có người của các đại phủ khác.
Bọn họ thấy vô số Long Võ vệ Hạ gia chết trận, các Nhật Nguyệt Nhân tộc ngã xuống, thấy Vương lão bị Huyền Cửu đánh chết đương trường...
Vài vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh trầm mặc một hồi, cuối cùng không ai bảo ai, đột ngột lao ra.
“Đao Hạ gia, bén nhất! Quyền Đại Hán, mạnh nhất!”
Một cường giả Nhật Nguyệt nổi giận gầm lên, đánh ra một quyền, đánh bay một tôn Nhật Nguyệt, y vô cùng điên cuồng, trong chớp mắt đã giết chết một vị Nhật Nguyệt, mặc kệ chính mình cũng bị đánh trọng thương.
Ba vị Nhật Nguyệt lao đến vây giết y, y có nguy cơ ngã xuống, có lẽ y sắp tạo nên kỷ lục kẻ lên sân khấu nhanh nhất, đồng thời cũng là kẻ bị giết nhanh nhất. Đúng lúc này, phía sau có người cười to bảo: “Chiến Giả Đại Hán phủ đúng là rác rưởi, Đại Kim phủ mới là thân thể vô địch!”
Oanh!
Tôn Nhật Nguyệt mới lao tới lập tức giao đấu với ba vị Nhật Nguyệt vạn tộc.
Bên ngoài, vẫn còn Nhật Nguyệt Nhân tộc chỉ đứng nhìn.
Nhưng bên cạnh đó vẫn có sáu vị cường giả Nhật Nguyệt khác đã bay ra, trong chớp mắt đã bị Nhật Nguyệt vạn tộc vây quanh, cuốn lấy, máu bắn tứ phương.
Các Nhật Nguyệt đứng nhìn, có người mờ mịt, có người thở dài, có người nhíu mày, cũng có người không cho là đúng...
Trương Khải vẫn đứng im, chỉ nhìn mà không lên tiếng.
Gần đó, đám người Nguyên Khánh Đông cũng đang lặng yên quan chiến. Nguyên Khánh Đông nhìn về phía Trương Khải vài lần, nhìn về phía phụ thân gã vừa tới vài lần, hiện tại, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng những người này vẫn chưa lên tiếng.
Trong đám người, có người nhìn thấy một vị Nhật Nguyệt mới lao ra đã lập tức bị giết chết, ngơ ngác lẩm bẩm: “Sao phải lao ra đi chịu chết như vậy, không ra... Sẽ không phải chết mà.”
Đã tới Nhật Nguyệt rồi mà còn không hiểu rõ tình cảnh hiện tại sao?
Lao ra, rất có khả năng sẽ chết.
Người này bỗng muốn khóc, hắn vừa thăng cấp Nhật Nguyệt chưa lâu, hắn từng tham chiến nhưng cũng không nhiều, đã rất nhiều năm rồi chưa từng xảy ra đại chiến Nhật Nguyệt quy mô lớn.
Hắn muốn khóc, hắn thật sự hoảng sợ...
Hắn mắng người kia là kẻ ngốc, ngay sau đó, da đầu hắn bỗng tê dại, hắn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, chạy ra khỏi nơi an toàn này!
Tên ngốc chết trận kia chính là sư phụ hắn, đúng, sư phụ hắn ngu ngốc như vậy đấy, sao lại lao về phía Nhật Nguyệt tứ trọng, ngài mới là Nhật Nguyệt tam trọng, làm vậy không phải là chịu chết sao?
Quá ngu ngốc!
Sợ hãi, phẫn nộ, không tình nguyện, nhưng giờ khắc này hắn vẫn lao ra ngoài, sư phụ ngu ngốc, đồ đệ cũng vậy, không thì sao có thể nói là một mạch tương thừa.