Trong nháy mắt Hạ Long Võ xé rách hư không.
Trong Thiên Diệt thành.
Thiên Hà thành chủ mặc kệ chuyện bị tượng đá đánh một trận, hắn ta đi vào trong đại điện, cung kính nói: “Đại nhân, lát nữa ta muốn vận dụng quyền hạn thành chủ, 36 thành hưởng ứng thành chủ, hội tụ nhất thể! Bảo hộ một người!”
Tượng đá im lặng.
Thiên Hà thành chủ cúi đầu: “Ta biết đại nhân không muốn quản việc này, cũng biết việc này không nằm trong quy tắc của đại nhân, nhưng... Đại nhân thứ tội, ta biết đại nhân đối xử với ta không tệ, nhưng ta... muốn khôi phục tự do, ta không muốn trở thành hoạt tử nhân, không muốn sau khi chết còn trở thành Tử Linh!”
Thiên Diệt bỗng nhiên mở mắt, bình thản nói: “Tốt lắm, hy vọng Hạ Long Võ có thể giúp ngươi chặt đứt thông đạo tử khí, giải thoát cho ngươi, nếu ngươi thoái vị sớm một chút thì hiện tại ta đã có một thành chủ cực kì hữu dụng rồi, vì sao tên vô dụng nhà ngươi lại không cút sớm hơn?”
“...”
Thiên Hà thành chủ dại ra.
Trong thời khắc bi thương thế này mà ngươi há mồm nói vậy được ư? Mấy trăm năm qua, ngươi hiếm khi nói một lời nào, hôm nay ta và ngươi cáo biệt, vậy mà ngươi nỡ nói như vậy sao?
Hóa ra ngươi chỉ ước gì ta sớm rời đi à?
Mấy trăm năm qua, ta cẩn trọng phục vụ ngươi, không có công lao cũng có khổ lao!
Tuy đúng là ta muốn rời đi nhưng ngươi đuổi ta như vậy... trái tim ta cũng biết đau chứ bộ!
Tuy là Thiên Hà đơn phương từ chức, nhưng rõ ràng trước đó hắn ta là một thủ hạ cẩn trọng tận tâm, kết quả ông chủ không thèm giữ hắn ta lại, còn bảo hắn ta cút đi, thậm chí đối phương còn cảm thấy vì sao hắn ta không cút đi sớm hơn.
Thật quá đáng!
Quá đáng quá thể!
Thiên Hà không nhịn được nữa: “Đại nhân, ta đã đưa Tô Vũ đến tận cửa cho ngài, đưa đến bên cạnh ngài, là ngài đuổi hắn đi! Là ngài tự mình đưa hắn xuyên toa phù cho hắn rời đi! Nếu không, hắn sẽ biến thành cư dân cổ thành, hắn không rời đi được, việc này đại nhân không thể trách ta đúng không?”
Ta bán sức cho ngươi mấy trăm năm, để ngươi đối xử với ta như vậy đấy hả?
Vậy đừng trách ta nói thật!
Tại ngươi cả thôi!
Đôi mắt Thiên Diệt trừng lớn, vô pháp vô thiên!
Thiên Hà dám cãi lời ta!
Thiên Hà dám đả kích ta!
Mấy trăm năm qua, gia hỏa này ngoan như đứa trẻ, vậy mà bây giờ hắn lại dám cãi lại ta?
“Thiên Hà!”
Thiên Diệt lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên, dù chặt đứt thông đạo tử khí, nhưng ngươi bị Tử Linh quân chủ tự mình thay đổi, tên kia chưa chết, sớm hay muộn ngươi vẫn sẽ bị thay đổi!”
Hừ!
So độc miệng, ai sợ ai!
Ngươi trốn không thoát đâu.
Dù hiện tại chạy được, thông đạo tử khí bị chặt đứt, nhưng sớm muộn gì vị quân chủ kia cũng sẽ thành lập thông đạo lần nữa.
Thiên Hà bất chấp tất cả, không cam lòng yếu thế nói: “Ta chỉ cần chặt đứt một thời gian, loại bỏ tử khí xong, dù thay đổi lần nữa thì cũng sẽ không hóa thành Tử Linh quá nhanh, đây là cơ hội để sống sót!”
Thiên Diệt lạnh lùng đáp trả: “Khi đó, ngươi chỉ là cư dân Thiên Diệt thành!”
Ngươi muốn đấu với ta sao?
Nghĩ kỹ chưa?!
Không muốn trở thành Tử Linh, thứ nhất, chặt đứt thông đạo, thứ hai, chém giết Tử Linh quân chủ, ngươi không làm được, cho nên, ngươi chỉ có thể tự do một thời gian, sau đó lại phải thành thật trở về, ngươi muốn đối nghịch với ta ư?
Ngươi chắc chắn chưa?
Ngươi chắc chắn trở mặt hoàn toàn chưa?
“...”
Thiên Hà bất giác sửng sốt, khoan đã, má nó, đúng rồi!
Đệt mợ.
Dù chặt đứt thông đạo, dù loại bỏ tử khí, một thời gian sau, vị quân chủ kia lại thành lập thông đạo, hắn ta sẽ lại phải trở về, ta... bị cho vào tròng rồi à?
Giờ ta nói với lão đại mấy lời như vậy... Có phải không tốt lắm hay không?
Thiên Hà lập tức đổi thái độ, cười tươi như hoa nói: “Đại nhân hiểu lầm, kỳ thật ta không có ý đó, ý ta là... đúng rồi, mấy năm nay ta không giúp được nhiều cho đại nhân, ta rất rất hối hận, ta thẹn với cái danh thành chủ này, nếu Tô Vũ muốn thì ta nguyện ý thoái vị nhượng hiền. Chờ ta chặt đứt thông đạo tử khí xong, ta liền đi tìm Tô Vũ, cầu hắn trở thành thành chủ, thân kiêm hai chức, dù sao đại nhân cũng là ân nhân của hắn, tặng cho hắn rất nhiều cơ duyên, có lẽ hắn không từ chối đâu.”
Thiên Diệt không muốn nghe nữa, tim đau quá!
Quá nhiều lời!
Nó trừng mắt, Thiên Hà liền biến mất, xuất hiện ngoài đại điện, ngay sau đó, bên tai hắn bỗng truyền đến thanh âm: “Nếu đã quyết định đi, vậy nhớ phải thực hiện được hứa hẹn, nếu không, khi ngươi trở về, ta sẽ chuyển toàn bộ tử khí cho ngươi!”
Má!
Ngươi giết ta luôn đi!
Thiên Hà thầm mắng, hiện tại Tô Vũ đã chịu tải một thành, ngươi cho rằng hắn ngốc à, sẽ thật sự tới đây làm thành chủ ư?
Nằm mơ đi!
Chính ngươi ngốc thả cho đối phương chạy, hiện tại lại trách ta, quá đáng!
Thôi, mặc kệ cục đá này.
Hứa hẹn cái gì, ta chưa nói gì hết, nếu thông đạo bị chặt đứt... Nếu hết cách, ta liền trốn trong tinh vũ phủ đệ, tuy ở trong đó không ra sẽ chết, nhưng dù có chết thì ta cũng sẽ không trở lại làm hoạt tử nhân đâu!
Thiên Hà âm thầm hùng hổ!
Chết cũng không trở lại!
Mà từ từ, để xem đã, nếu quá nguy hiểm... Trở về cũng không tồi, dù sao cũng là bá chủ một phương, có sự kiện Tinh Hồng cổ thành kia, hiện tại địa vị thành chủ các thành đều tăng lên rất nhiều, người bình thường không dám trêu chọc bọn họ.
Làm thành chủ... Kỳ thật cũng không tồi.
Thiên Hà âm thầm nghĩ, sau đó dời tầm mắt, không nghĩ nữa, giải quyết xong vấn đề hiện tại rồi tính, hội hợp thành chủ các thành, hộ đạo Hạ Long Võ, đây là một trận đánh ác liệt!
Hạ Long Võ mà chết, hy vọng cắt đứt thông đạo cũng sẽ không còn.
Phía sau, Thiên Diệt tượng đá yên lặng nhìn hắn ta rời đi, không biết đang nghĩ cái gì, có lẽ là nhớ đến Tô Vũ, thế giới lớn như vậy, ta cũng muốn ra ngoài xem, Tinh Hồng... Má nhà ngươi!
. . .
Nam Nguyên.
Lam Thiên muốn hợp đạo, đạo hợp vạn tộc, tất cả mọi người cảm thấy y điên rồi.
Nhưng giờ phút này không ai có thể quản y, ngăn cản y.
Kẻ điên kia không giết chóc nữa, y xé rách thời không, một đạo thời gian trường hà xuất hiện, y làm vậy không phải để vớt quá khứ và tương lai, y sờ soạng trong thời gian trường hà, điên cuồng cười lớn: “Ta cho các ngươi biết như thế nào là hợp vạn tộc chi đạo, vạn tộc thân của ta đây là tồn tại trong kí ức quá khứ của ta, ta muốn vớt quá khứ của bọn họ, kết hợp cùng hiện tại, quá khứ, hiện tại đều là của ta, vậy tương lai, đó là ta!”
Y đang dạy mọi người hợp vạn tộc chi đạo như thế nào.
Nhưng không ai có hứng thú.
Đùa gì vậy?!
Những phân thân kia không phải của chính y, y muốn cưỡng chế vớt quá khứ của người khác, dung hợp con rối hiện thân, ý nghĩ như vậy quá điên cuồng, thứ nhất là khó vớt, quá khứ của bọn họ không phải Lam Thiên, vớt quá khứ của người khác chẳng khác gì hồi tưởng thời gian để giết người.
Một khi bị thời gian phản kích, chắc chắn sẽ phải chết.
Thứ hai, dù vớt thành công, phân thân quá khứ dung hợp cùng hiện tại, có lẽ những con rối đó sẽ sống lại, khôi phục ký ức, nhớ ra Lam Thiên đã giết bọn họ, khí ấy chắc chắn sẽ trả thù.
Kẻ điên này cố ý muốn giết chết chính mình mới chịu ngừng ư?
...
Không ai quan tâm đến y, cũng không quản được.
Lúc này, Tô Vũ vẫn đang ác chiến cùng đám thiên tài, tử khí tràn lan, ầm một tiếng, một đám người mở ra lối vào di tích!
Lối vào di tích vốn nằm ở vị trí bồn cầu, nhưng hiện tại... Phòng ở đã không còn, càng đừng nói đến bồn cầu.
Tô Vũ mặc kệ, lúc trước hắn vốn không định tiến vào, lúc này lại không chút do dự chui vào di tích.
Những người khác cũng sôi nổi đi theo, có người quát: “Cướp Văn Mộ bia, đừng để hắn cướp được!”
Lối vào di tích vừa mở ra, trừ những người đang giao chiến, những kẻ không ra tay đều biến sắc.
Lối vào đã mở, bọn họ cảm nhận được Thiên Nguyên khí nồng đậm đến mức tận cùng!
Bọn họ nhìn thấy một đầm nhật nguyệt huyền hoàng dịch!
Bọn họ thấy hai khối vật gánh chịu không ngừng va chạm trong hư không!
Bọn họ còn thấy một khối Văn Mộ bia huyền phù trong hư không, cùng với hai chữ “Văn Minh” cao thâm khó đoán!
Văn minh phủ đệ đã mở!
Bên ngoài, đám Nhân tộc không tham chiến, những Nhân tộc đang giao chiến cùng vạn tộc, đám thiên tài không gia nhập đại chiến, ánh mắt tất cả mọi người đều biến đổi, bọn họ do dự một hồi, rồi tất cả đều bay đi!
Cướp đoạt di tích!
Nơi khác rất nguy hiểm, bọn họ không thể tham dự vào cuộc đại chiến của vô địch, nhưng cướp di tích, cướp chỗ tốt, lấy được đồ liền chạy không phải là không có hy vọng.
Chuẩn vô địch và vô địch chết đi cũng lưu lại vật gánh chịu.
Nhưng ai dám cướp đoạt?
Tuy mấy người Tô Vũ cũng rất cường đại, nhưng vẫn chưa đến nông nỗi kia, có vẻ an toàn hơn nhiều, huống chi mấy thứ này đều là vật vô chủ.
Một đám người sôi nổi tiến vào!
Một đám nhảy vào rãnh hư không đã mở ra, tiến vào di tích, rồi lập tức bùng nổ đại chiến trong di tích, ngươi tranh ta đoạt!