Trong lúc Nam Nguyên đang đại chiến.
Đại Hạ phủ, phủ thành.
Trong phủ thành, Hạ Hổ Vưu đang ở đây, thực lực cậu quá yếu, đi Nam Nguyên một chuyến liền trở lại, thành thật đợi ở phủ thành.
Giờ phút này, trong phủ thành chủ, hơn một ngàn vệ sĩ đằng đằng sát khí nhìn về phía Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu đứng trên đài cao, đó là điểm tướng đài của phụ thân.
Cậu đứng trên đài cao nhìn phía dưới, cười nói: “Nam Nguyên đại chiến, ngoại địch xâm lấn, Đại Hạ phủ... Nguy rồi! Ta là con trai của Hạ Long Võ, cháu trai của Đại Hạ vương, phụ thân ta nổi danh năng chinh thiện chiến, ông cố của ta là ma đầu trong đám vô địch... Hạ Hổ Vưu ta, chẳng là cái gì cả.”
Hạ Hổ Vưu cười: “Sống đến nay, ta chưa có thành tựu gì, chỉ biết trở thành trò cười cho người khác. Hôm nay, ta muốn học cha ta một lần, chư tướng nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng này của ta không?”
Mấy ngàn vệ sĩ không nói gì, chỉ có tiếng rút đao chỉnh tề nhất trí, vang tận mây xanh.
Hạ Hổ Vưu cười nói: “Vậy là tốt rồi! Vậy phiền chư vị theo ta đi Đại Hạ phủ thành một chuyến, hoàn toàn dọn dẹp đám rác rưởi, cặn bã trong phủ!”
Cậu cười một tiếng, mở miệng: “Trận pháp phủ thành đã mở ra, chư vị, lần này... Bị liên luỵ rồi!”
“Điện hạ anh minh!”
Tiếng hô vang lên, Hạ Hổ Vưu cười: “Thật xấu hổ, ta không anh minh, đừng nịnh ta nữa, đi thôi!”
Cậu phi thân ra khỏi phủ, bên cạnh, Kỷ Hồng không biết xuất hiện từ khi nào, y là người bảo bộ Hạ Hổ Vưu, một lát sau, một bóng người hiện lên, có chút già nua.
Hạ Hổ Vưu nhìn về phía người kia, cười nói: “Bạch lão, nhị gia gia ta nhớ ngươi là Long tộc nên không để ngươi tham chiến, hiện tại ta có việc muốn làm, ngươi nguyện ý trợ giúp ta không?”
“Tuân điện hạ lệnh!”
Hạ Hổ Vưu cười gật đầu, phất tay, mấy ngàn tướng sĩ đằng đằng sát khí đi theo.
Một lát sau, bọn họ đã tới Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Giờ phút này, Văn Minh học phủ cũng có chút rung chuyển bất an.
Đa số Các lão đã rời khỏi học phủ, đến Nam Nguyên tham chiến, còn lại vài người chưa rời đi, giờ phút này, trong học phủ có chút hỗn loạn, các học viên cũng vô cùng bối rối, lộn xộn.
Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Các lão không có lệnh ở lại, giết không tha! Tránh chiến, giết không tha! Kẻ tự tiện xông vào bí cảnh, giết không tha! Học viên vạn tộc, giết không tha! Tân học viên đa thần văn học viện, giết không tha! Kẻ gây hỗn loạn, giết không tha! Giết!”
“Rõ!”
Hơn một ngàn tướng sĩ lập tức tấn công vào trong học phủ!
Trong học phủ, vô số hộ vệ quân xuất hiện, nhìn về phía tướng sĩ vọt tới, Hạ Hổ Vưu huyền phù trong hư không, lạnh nhạt nói: “Hộ vệ quân nghe lệnh, đi theo bọn họ hành động, chỉ làm theo lệnh!”
“Rõ!”
Hộ vệ quân tuân lệnh, ngay sau đó, toàn bộ học phủ chìm trong giết chóc.
Có người cả giận mắng: “Hạ Hổ Vưu, ngươi đang làm cái gì?”
Một người bay lên, đó là một vị lão nhân hừng hực lửa giận!
“Hạ Hổ Vưu, ngươi muốn tạo phản sao?”
Hạ Hổ Vưu nhìn lão, thở dài: “Trường Thanh gia gia, là ngài à?”
Hạ Trường Thanh, phó phủ trưởng Đại Hạ phủ.
Hạ Hổ Vưu nhẹ giọng nói: “Trường Thanh gia gia, dựa theo mệnh lệnh của nhị gia gia, đáng lẽ lúc này ngài phải ở Nam Nguyên.”
Hạ Trường Thanh hơi biến sắc: “Bên kia là chiến trường của Nhật Nguyệt, ta không phải Nhật Nguyệt, đi cũng vô dụng, còn không bằng ở lại bảo hộ học phủ, bảo hộ học viên, bảo hộ cơ nghiệp Đại Hạ phủ!”
Hạ Hổ Vưu gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Hồng, khẽ gật đầu, cười nói: “Kỷ thự trưởng, giết!”
Kỷ Hồng sửng sốt.
Y cho rằng mình nghe lầm, Hạ Trường Thanh là người Hạ gia, còn là cường giả Sơn Hải đỉnh phong.
“Kỷ thự trưởng, ngươi muốn kháng lệnh sao?”
Kỷ Hồng chấn động, ngay sau đó, y quát lớn, một đại ấn bay ra, Hạ Trường Thanh sắc mặt đại biến, cả giận nói: “Ngươi dám, ta là người Hạ gia, cha ta là đại ca của Đại Hạ vương... Hạ Hổ Vưu, nghiệt súc nhà ngươi dám bất kính với ta ư?”
Hạ Hổ Vưu không để ý.
Cậu yên lặng lạnh lùng nhìn.
Nếu là người Hạ gia, sao có thể không nghe quân lệnh Hạ gia.
Người ngoài còn đi tham chiến, một Sơn Hải đỉnh phong như ngươi mà lại sợ không địch nổi Nhật Nguyệt ư? Dù sao cũng nên cầm chân một vị Nhật Nguyệt nhất trọng một hồi mới đúng.
Chưa chiến được bao lâu, Kỷ Hồng đã dùng ấn đập đối phương hộc máu, rồi dùng thần văn bắt trói đối phương, bắt tới trước mặt Hạ Hổ Vưu, Hạ Trường Thanh vô cùng tức giận: “Hạ Hổ Vưu, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi đã quên khi ngươi còn nhỏ...”
Hạ Hổ Vưu thở dài một tiếng, nhìn về phía Kỷ Hồng, lắc đầu, gia hỏa này thật là, bảo ngươi nghe lệnh, ngươi lại trốn tránh!
Trường đao hiện lên, đao của Hạ gia.
“Trường Thanh gia gia... Kiếp sau... Đừng làm người Hạ gia nữa!”
Cậu thở dài, rồi quát khẽ một tiếng, đao chém xuống!
Phụt một tiếng, máu bắn ba thước!
Đầu Hạ Trường Thanh rơi xuống, đôi mắt lão vẫn đang trừng lớn!
Biển ý chí còn muốn trọng tổ, nhưng lại bị Kỷ Hồng ngăn lại, Hạ Hổ Vưu lại chém một đao, ầm một tiếng, chém nát biển ý chí.
Hạ Trường Thanh đã chết!
Người Hạ gia, Sơn Hải đỉnh, phó phủ trưởng Văn Minh học phủ, bị Hạ Hổ Vưu tự mình chém đầu, giờ khắc này, tướng sĩ bốn phía hoàn toàn minh bạch quyết tâm của Hạ gia điện hạ!
Kẻ tránh chiến, giết!
Các cường giả đều đã nhận được quân lệnh phải đến Nam Nguyên tham chiến, kẻ không đi, đó là cãi quân lệnh, việc này cần người Hạ gia ra tay, nếu không, ai dám chém giết kẻ như Hạ Trường Thanh.
Trong nháy mắt Hạ Trường Thanh bị giết, từ trong học phủ, từng đạo thân ảnh hiện lên.
Kẻ dẫn đầu không phải người khác, mà là Chu Minh Nhân vừa trở về không lâu.
Cường giả Nhật Nguyệt cảnh!
Phía sau là 7 - 8 vị Các lão, đều là cường giả Sơn Hải.
Tiếp đó là 20 – 30 vị cường giả Đằng Không và Lăng Vân, bọn họ đều bay lên, nhìn thẳng về phía Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu nhìn bọn họ, cười nói: “Chu phủ trưởng, dựa theo quân lệnh, ngươi cũng nên đi Nam Nguyên, vì sao không đi?”
Chu Minh Nhân thở dài, nhìn về phía cậu: “Nếu ta nói, ta nghe theo lệnh Cầu Tác cảnh, phụ trách trấn thủ Văn Minh học phủ, ngươi tin ư?”
“Tin!”
Hạ Hổ Vưu gật đầu, cười nói: “Nhưng... Đây là Đại Hạ phủ!”
Phía sau, có Các lão tức giận hét: “Chúng ta là Văn Minh sư, không phải là Chiến Giả, chúng ta phụ trách nghiên cứu văn minh...”
“Nghiên cứu ra cái gì chưa?”
Hạ Hổ Vưu nở nụ cười: “Văn Minh sư... chỉ phụ trách nghiên cứu thôi ư? Văn Minh sư không nghiên cứu ra được một thứ gì mà cũng mặt dày tự nhận là Văn Minh sư ư? Nếu là những Văn Minh sư mỗi người một tài như Đại Minh phủ, ta sẽ không nói gì, trong phủ cũng có vài vị Văn Minh sư như vậy, bị Hạ gia ta cưỡng ép bắt ở lại, còn các ngươi... Giết!”
Ầm!
Lúc này, Kỷ Hồng và Bạch Long đều ra tay!
Đại chiến bùng nổ.
“Hạ Hổ Vưu, Hạ gia tàn sát người bổn phủ, các ngươi điên rồi...”
Hạ Hổ Vưu đứng ngoài vòng chiến, lẩm bẩm: “Không quản được người ngoài, chẳng lẽ còn không quản được người một nhà sao? Được Hạ gia ta che chở, ăn của chúng ta, uống của chúng ta, ngoại đấu không nhúng tay, nội chiến lại đi đầu... dù Hạ gia diệt vong, vậy các ngươi cũng phải chôn cùng!”
Phanh!
Một Các lão bị đánh bạo, các Văn Minh sư bị tàn sát, bị đánh gục.
Hạ Hổ Vưu quan sát phía dưới, những kẻ dưới Đằng Không, Đại Hạ phủ không có yêu cầu gì, tự trốn kĩ đi là được.
Nhưng... Hạ Hổ Vưu đột nhiên hạ xuống đất.
Cậu nhìn về phía mấy người muốn chạy trốn trước mặt, khẽ thở dài: “Hoàng Khải Phong, ngươi còn sống à? May mắn quá nhỉ? Tô Vũ đã quên hạng tép riu như ngươi, ta cũng đã quên, vậy mà ngươi còn sống.”
Đối diện, Hoàng Khải Phong hoảng sợ nói: “Hạ Hổ Vưu... Không, điện hạ, ta chỉ là Vạn Thạch, còn không phải là Đằng Không, ta không cần tham chiến...”