Hoàng Khải Phong hoảng sợ nói: “Điện hạ, ta chỉ là Vạn Thạch, còn không phải là Đằng Không, ta không cần tham chiến...”
“Không sai!”
Hạ Hổ Vưu mỉm cười, từ tốn gật đầu, Hoàng Khải Phong nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng... Ta muốn giết ngươi!”
“Khai Thiên!”
Cậu quát khẽ, một đao chém ra, phụt một tiếng, đầu rơi xuống!
Hoàng Khải Phong trừng lớn đôi mắt!
Gã đã chết!
Hạ Hổ Vưu nhìn thoáng qua đám người đi cùng gã, bình thản nói: “Giết hết, dưới Đằng Không có thể không tham chiến... Nhưng đóng gói đồ đạc như vậy là chuẩn bị trốn chạy sao? Bá tánh bình thường có thể chạy, đám người các ngươi là quân nhân dự bị của các đại học phủ, chạy trốn sẽ là đào binh! Khi Hạ gia diệt vong, tự nhiên sẽ cho các ngươi rời đi, không để mọi người cùng tuẫn táng, nhưng chưa diệt cơ mà, không phải sao?”
Một đội tướng sĩ nhanh chóng xuất động chém giết đám học viên muốn trốn khỏi Đại Hạ phủ.
Giết chóc!
Máu tanh!
Nơi nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết!
Hạ Hổ Vưu dẫm trên vũng máu, sắc mặt như thường, cậu đi trong học phủ, trên không, một tôn Sơn Hải bị đánh bạo.
Lúc này, có người tóc tai rối loạn nhanh chóng bay tới, nhu nhược vô lực hô: “Hổ Vưu điện hạ, ta là người Tiên tộc, Thiên Vũ Tiên vương là minh hữu của Hạ gia, điện hạ hãy nói với những người này rằng ta không giống kẻ khác đi...”
Hạ Hổ Vưu kinh ngạc: “Ngươi không đi à?”
Rồi cậu cười nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ đến Nam Nguyên, sao ngươi không đi? Ngọc Toàn Tiên Tử, ở Nam Nguyên có không ít Tiên tộc.”
Ngọc Toàn vội vàng đáp: “Ta... Ta không nỡ rời khỏi điện hạ...”
“Lại đây!”
Hạ Hổ Vưu vẫy tay, cười nói: “Câu nói không nỡ rời khỏi ta này... khiến ta thật cảm động.”
Ngọc Toàn vội vàng bay tới, tràn đầy hoảng sợ.
Nàng không ngờ Hạ gia lại dọn dẹp đám cường giả không tham chiến, đó đều là cường giả thiên tài Hạ gia bồi dưỡng ra.
Còn có học viên vạn tộc Hạ gia thu nhận, đa thần văn học viện mở ra còn thu hút rất nhiều hậu duệ tiến vào, vậy mà Hạ gia đều muốn giết, bọn họ điên rồi!
Nàng bay về phía Hạ Hổ Vưu, thầm an ủi chính mình, không sao đâu, Hạ Hổ Vưu rất yêu ta, cũng muốn được Tiên tộc ta duy trì...
Nàng vừa đến gần, Hạ Hổ Vưu giơ đao, cười, ngay sau đó, Ngọc Toàn chỉ nhìn thấy một ánh đao lập loè, phụt một tiếng, cái đầu như hoa như ngọc rơi xuống.
Hạ Hổ Vưu khinh thường nói: “Thiên Vũ Tiên vương? Hiện tại gã đang vây công vô địch tộc chúng ta đây này!”
Cậu chém chết Ngọc Toàn, chém chết tiên tử cậu thường lấy lòng.
Tiểu tiên nữ chết rồi sẽ càng đẹp hơn, có thể bảo trì dung nhan bất lão.
Hạ Hổ Vưu nhìn thoáng qua không trung, cậu không để ý nhiều, quay đầu nhìn về phía quân sĩ: “Dọn dẹp toàn bộ các đại học phủ một lần! Trừ cường giả phụ trách lưu thủ, giết hết Sơn Hải và Sơn Hải trở lên! Đằng Không và Lăng Vân thì bắt lại, người phản kháng lập tức đánh chết! Các đại gia tộc cũng vậy! Đại Hạ phủ... Không cần những người này!”
“Rõ!”
Một đội vệ sĩ nhanh chóng rời đi.
Toàn bộ Đại Hạ phủ rung chuyển, có cường giả cao giọng quát: “Mọi người ở yên trong nhà, không được ra ngoài! Đại Hạ phủ phong thành 3 ngày, tuần tra phản nghịch!”
Các nơi xảy ra chiến đấu.
Cường giả đại gia tộc bay lên, có kẻ trốn chạy, có kẻ tham chiến, giết chóc không ngừng.
Hạ Hổ Vưu bước đi trong học phủ, thở dài một tiếng, dù Đại Hạ phủ thiện chiến, nhưng có quá nhiều người, kiểu gì cũng có kẻ tham sống sợ chết, bình dân bá tánh thì bỏ qua.
Nhưng đám cường giả kia, có ai mà không được Hạ gia trả giá lớn, cung cấp tài nguyên bồi dưỡng ra.
Đại gia tộc tồn tại không phải để bọn họ diễu võ dương oai, mà là để làm gương cho binh sĩ trong đại chiến, đáng tiếc... Có một số người không hiểu điều này, không nghe lệnh tiến đến tham chiến.
Trong hư không, Chu Minh Nhân bị Bạch Long Nhật Nguyệt bát trọng đánh một kích máu chảy giàn giụa, ông bỗng nhiên thở dài, nói: “Cho ta nói mấy câu, được chứ?”
Bạch Long nhìn về phía Hạ Hổ Vưu bên dưới, Hạ Hổ Vưu khẽ gật đầu: “Viện trưởng, mời nói!”
Chu Minh Nhân mang theo thân thể trọng thương bay xuống, máu không ngừng chảy ra, ông nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, mỉm cười, thở dốc nói: “Giết ta là đúng, nói thực ra, đơn đa chi tranh là do ta bắt đầu...”
Hạ Hổ Vưu khẽ gật đầu: “Ta biết Chu viện trưởng không có ý đuổi tận giết tuyệt, nhưng... vì sao Chu viện trưởng không tham dự đại chiến? Đa thần văn hệ bên kia, Hồng viện trưởng đã nói, nếu ngươi tham chiến, có thể không giết ngươi...”
Có một số việc, có lẽ Chu Minh Nhân không có ý đồ như vậy, người dưới đấu tranh kịch liệt, không có nghĩa là ông muốn đuổi tận giết tuyệt.
Chu Minh Nhân cười: “Tham chiến... kỳ thật ta cũng muốn đi, có nghe mệnh lệnh Cầu Tác cảnh hay không cũng đều như nhau, ở Đại Hạ phủ, thanh danh Cầu Tác cảnh quá tệ hại!”
“Vậy vì sao?”
Hạ Hổ Vưu nhìn ông, không tính hai người bên cạnh cậu, thì đây là vị Nhật Nguyệt duy nhất không đi Nam Nguyên.
Chu Minh Nhân khẽ cười: “Nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin, ta cảm thấy Hạ gia sẽ thắng, ta đi, có lẽ có thể sống sót. Nhưng... thôi đi, cả đời ta đã phạm không ít sai lầm, tư tâm quá nặng, lại bị người tính kế vài lần...”
Ông lắc đầu, khẽ cười nói: “So với việc phải sống nhờ xem sắc mặt người khác, chờ mấy người Hồng Đàm đắc thế đến chế nhạo ta, trào phúng ta, thôi, huống chi, ta cũng không vô tội, có một số việc, ta biết, chỉ là làm bộ không biết mà thôi, kể cả việc bẫy giết Phong Kỳ, trước đó ta thật sự không biết, nhưng xong việc, ta có biết, mà ta giấu!”
Ông cười nói: “Làm đã làm rồi, chẳng có gì phải hối hận, nhưng... sắp tới chỉ sợ ngươi sẽ gặp phiền toái không nhỏ.”
“Ta ư?”
Hạ Hổ Vưu bật cười: “Ta thì có thể gặp phiền toái gì?”
Chu Minh Nhân cười đáp: “Ta đã liên hệ không ít người, bọn họ sẽ tới đây sớm thôi!”
“Người nào?”
“Ta bảo bọn họ, hệ thống phòng ngự của Đại Hạ phủ đã hỏng, toàn bộ Đại Hạ phủ chỉ còn một vị Nhật Nguyệt là Bạch lão, Đại Hạ phủ có vô số tài phú, Văn Minh học phủ có vô số bí cảnh, công pháp, tài nguyên, tinh huyết, Hạ gia cũng còn rất nhiều bí pháp, trân bảo...”
“Khụ khụ khụ!”
Chu Minh Nhân cười nói: “Cho nên, phiền toái của ngươi không nhỏ đâu! Trong Nhân cảnh này, có vài ác đồ, vài cường giả đơn thần văn hệ, và cả cường giả Cầu Tác cảnh mà ta thường liên hệ, hoặc là trước kia từng liên hệ ta... Có lẽ lần này tất cả bọn họ đều sẽ tới, thậm chí đã tới rồi! Bởi vì hệ thống phòng ngự của Đại Hạ phủ đã hỏng, chỉ có một vị Long tộc Nhật Nguyệt bát trọng ở đây, ngươi cảm thấy bọn họ có động tâm hay không?”
Hạ Hổ Vưu thở dài: “Ngươi muốn chế tạo phiền toái cho ta?”
Chu Minh Nhân cười gật đầu: “Nhưng ta tin rằng ngươi có thể giải quyết, đúng không? Nhưng... Tốt nhất hiện tại đừng giết ta, giết Sơn Hải thì không sao, giết ta... Tàn nguyệt rơi tan, sẽ có người nhìn thấy, bọn họ biết trong thành chỉ có ta và Bạch lão là Nhật Nguyệt, ta mà chết, bọn họ liền biết mọi chuyện đã bại lộ.”
Hạ Hổ Vưu cười hỏi: “Bọn họ có thể đối phó với Bạch lão sao?”
Nhật Nguyệt bát trọng cơ mà!
“Khụ khụ khụ...” Chu Minh Nhân ho ra máu, nói: “Có thể, có khả năng một vị Nhật Nguyệt cửu trọng sẽ tới, hoặc là 2 – 3 vị Nhật Nguyệt bát trọng... Nhưng thân phận bọn họđều không thấp, ngươi dám giết sao?”
Hạ Hổ Vưu lắc đầu: “Ngươi quá đề cao ta rồi, ngươi muốn tiêu diệt Hạ gia?”
“Không...”
Chu Minh Nhân lắc đầu, “Ta không có ý định này, ta thấy mọi người đều đang dẫn dụ kẻ khác... Nam Nguyên bên kia, con cháu đại tộc, cường giả đại tộc, cường giả các phủ không tham chiến, ta cảm thấy... bọn họ đều sẽ chết! Bởi vì Đại Hạ phủ chúng ta có một kẻ điên, nếu kẻ điên kia đi ra ngoài, chắc chắn sẽ đại khai sát giới!”
“Ta sợ các ngươi dụ không đủ người... nên giúp các ngươi một chút!”
Chu Minh Nhân cười, Hạ Hổ Vưu kinh ngạc: “Ngươi biết ư?”
Chu Minh Nhân cười đáp: “Đương nhiên! Ta cộng sự với hắn đã bao nhiêu năm? Không chỉ hắn, Diệp Bá Thiên, Vân Trần, những người này đều cộng sự cùng ta nhiều năm, sao ta có thể không biết, dù ban đầu không biết, sau này cũng biết rồi. Sau khi Diệp Bá Thiên chết, thời điểm Vạn Thiên Thánh trở về, ta liền biết hắn đã nhập ma, chắc chắn hắn sẽ trả thù, kết quả... 50 năm! Hắn không ra tay, cũng chưa từng đề cập đến việc này! Hành động xuống tay với Ngọc Minh chính là đang cảnh cáo ta đừng gây chuyện nữa, ta biết ý hắn...”
Hạ Hổ Vưu yên lặng nhìn ông, nếu vậy, vì sao còn muốn tiếp tục?