Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1812: Danh Tính Kẻ Phản Đồ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1812: Danh Tính Kẻ Phản Đồ
 

Cùng lúc đó.

Vạn Thiên Thánh chém ra một kiếm, khiến người vô diện bị thương, hộc máu không ngừng.

Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nói: “Chân thân không tới, ngươi nhất định sẽ chết!”

Phụt một tiếng, một kiếm đục thủng ngực gã, xoay người chém một kiếm, khiến Lạp Đức Ma vương không ngừng tránh lui.

Khí tức người vô diện chấn động, tức giận hét to: “Vạn Thiên Thánh, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết ta sao?”

“Chẳng lẽ không thể?”

Vạn Thiên Thánh bình tĩnh nói: “Ngươi chỉ là thế thân mà thôi, ngươi cho rằng ta không giết được sao?”

Phốc!

Lại thêm một kiếm, Vạn Thiên Thánh có tổ hợp 24 thần văn, lấy Tu Tâm các làm kiếm, dung hợp thần văn chiến kỹ, ông cường hãn kinh người.

Sau vô số chiêu, tam thế thân không ngừng bị thương.

Giờ phút này Lạp Đức Ma vương có vẻ đang không hề tham chiến, hoặc có thể nói là gã đang muốn trốn chạy.

Lạp Đức Ma vương trộm liếc về phía di tích, giờ phút này gã chỉ muốn cướp đi hai khối vật gánh chịu, không lấy được Văn Mộ bia cũng không sao, sau khi cướp được, phải nhanh chóng chạy thoát!

Hiện tại Vạn Thiên Thánh chủ yếu đối phó tên kia, nếu ông ta toàn lực giao chiến với mình, gã sẽ không thể địch nổi!

Người vô diện bạo nộ!

Vạn Thiên Thánh tự tin vậy ư?

Gia hỏa này cường đại một cách thái quá!

Đáng chết!

“Là ngươi ép ta!”

Người vô diện nổi giận gầm lên, thời gian trường hà triển lộ, giờ phút này gã đã rất suy yếu, Vạn Thiên Thánh không ra tay, ông yên lặng chờ đợi, bình thản nói: “Ta chờ ngươi chân thân hợp nhất, ngươi cảm thấy ta chỉ nói giỡn thôi sao?”

“Là tự ngươi muốn chết!”

Người vô diện vô cùng phẫn nộ, ngay sau đó, thời gian trường hà xuyên qua chư thiên, Vạn Thiên Thánh chỉ đề phòng gã chạy trốn, không ngăn cản gã tiếp dẫn chân thân chính mình buông xuống.

Gia hỏa này đã quá phẫn nộ!

Tam thế thân bị giết, thân phận cũng sẽ bại lộ, so ra, còn không bằng chân thân buông xuống, liều chết một phen!

...

Cùng lúc đó.

Chiến trường Chư Thiên.

Sắc mặt Đại Chu vương khẽ động, nhìn về phía vài vị vô địch phân tán bảo hộ, giằng co với vô địch vạn tộc cách đó không xa.

Giờ phút này, bên cạnh một vị vô địch Nhân tộc hiện ra một đạo thời gian trường hà, xuyên qua thiên địa!

Đại Chu vương nhìn về phía bên kia, sắc mặt bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Vì sao?”

Người nọ rời xa y, đi đến thời gian trường hà, phẫn nộ nói: “Không vì sao cả! Ta đã nói rồi, chỉ là thù riêng, vì sao các ngươi đều muốn ép ta? Ta chỉ muốn Diệp Bá Thiên chết, nếu Liễu Văn Ngạn phá hủy thần văn của hắn, nếu Đại Hạ vương không mang thần văn của hắn trở về thì tất cả đã kết thúc rồi!”

Đại Chu vương than nhẹ một tiếng, bên ngoài, đám vô địch vạn tộc đều chặn đường các vô địch Nhân tộc khác, không cho bọn họ cơ hội chặn giết vị này.

Có người cười nói: “Không ngờ hóa ra lại là ngươi, Phần Hải!”

Đại Chu vương vẫn bình tĩnh: “Ngươi và Diệp Bá Thiên có thù riêng sao? Vì sao ta không biết?”

Phần Hải vương bước vào thời gian trường hà, lãnh lệ nói: “Đương nhiên ngươi không biết! Ngươi chấp chưởng Cầu Tác cảnh, cái gì cũng không làm, ngươi chỉ biết tìm cách mở ra cấm chế Nhân cảnh, cái khác thì mặc kệ, mấy lần Diệp Bá Thiên nhục nhã ta, ngươi biết không?”

Đại Chu vương đạm mạc nói: “Đó không phải lí do để ngươi giết hắn khi hắn chứng đạo.”

“Không, vậy là đủ rồi!”

Phần Hải vương từ thời gian trường hà đi đến một chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, đó chỉ là thù riêng, sao các ngươi nhất quyết phải ép ta đến cùng! Diệp Bá Thiên quá bá đạo, quá càn rỡ, loại người như hắn mà thành anh hùng Nhân tộc, mở ra cấm chế Nhân tộc, vậy những người như chúng ta đây sẽ không sống nổi nữa! Hắn phải chết, không chỉ ta, còn rất nhiều người muốn hắn chết, chỉ là ta thực hiện được mà thôi!”

Đại Chu vương thở dài: “Ngươi bị kẻ khác coi là quân cờ, bị người xúi giục, đúng không?”

“Nực cười!”

Thanh âm mơ hồ của Phần Hải vương truyền đến: “Không ai có thể xúi giục ta, kẻ nhục nhã ta đều đã chết! Đại Chu vương, không chỉ Diệp Bá Thiên, ha ha ha, đệ đệ ngươi, hành tung của y cũng do ta bán đứng, tới lúc này này rồi có gì mà ta không dám nói!”

Đại Chu vương lại thở dài, lẩm bẩm: “Ngu xuẩn!”

“Đệ đệ ngươi cũng từng nhục nhã ta, các ngươi đều đáng chết!”

“Phần Hải... Lửa giận đốt đào... Cái tên của ngươi không may mắn!”

Đại Chu vương thở dài một tiếng, lắc đầu, không hề đuổi giết, bởi vì y còn phải bảo hộ kẻ khác, bên ngoài vẫn còn rất nhiều vô địch đang ngăn cản bọn họ.

Tính tình nóng nảy, động một chút là phát điên, sắp chết cũng không biết.

Đại Chu vương không nhìn gã nữa, y nhìn về phía Chu Phá Long, Chu Phá Long cũng nhìn y, khẽ gật đầu, không nói gì.

. . .

Mà giờ khắc này, Nhân cảnh, Nam Nguyên.

Khí tức người vô diện bạo trướng!

Từ trong thời gian trường hà, hai đạo thân ảnh đi ra, lập tức dung hợp, người vô diện không còn là vô diện, gã đã lộ tướng mạo.

Bốn phía an tĩnh.

Bên ngoài, Trương Khải nhìn thoáng qua, rồi thở dài một tiếng, nhắm mắt im lặng, bên cạnh, những người khác lập tức rời xa gã.

Vạn Thiên Thánh khẽ thở dài, “Phần Hải vương... Vậy mà thật sự là ngươi, ta biết tính tình ngươi nóng nảy, nhưng chưa từng nghĩ rằng ngươi là hung thủ.”

Phần Hải vương lạnh lùng nói: “Vạn Thiên Thánh, việc đã đến nước này, không có gì để nói, đa thần văn hệ khinh ta nhục ta, các ngươi nghĩ rằng Vĩnh Hằng có thể tùy ý cho ngươi nhục nhã sao?!”

“...”

Vạn Thiên Thánh thổn thức, lẩm bẩm nói: “Năm xưa ta cũng ở đó, Bá Thiên sư huynh tuy bá đạo nhưng không có ý nhục nhã ngươi, ta vốn nghĩ rằng khi ngươi thăng cấp Vĩnh Hằng, ngươi sẽ hiểu mục đích của Bá Thiên sư huynh, lại không ngờ... Vậy mà ngươi lại giết hắn.”

Phần Hải vương cả giận nói: “Không ư? Ở trước mặt các ngươi, giao thủ cùng ta, đả thương ta, nói ta học nghệ không tinh! Ta vốn chỉ coi là luận bàn, không ngờ rằng sau đó hắn lại nhục nhã ta khắp nơi, nói ta thần văn yếu ớt, thân thể gầy yếu, việc này vốn chỉ là luận bàn, vậy mà hắn truyền bá khắp nơi, còn ngầm hẹn ta tái chiến, muốn hoàn toàn dẫm chết ta, còn cố ý phá nát thần văn của ta, Diệp Bá Thiên quá mức bá đạo, quá mức kiêu ngạo, hắn không đáng chết thì ai đáng chết?”

Vạn Thiên Thánh khẽ nhíu mày: “Các ngươi còn từng âm thầm giao thủ?”

Phần Hải vương vô cùng phẫn nộ: “Vạn Thiên Thánh, sư huynh đệ các ngươi cho rằng ta là thánh nhân ư? Nhục nhã ta như thế, ta đã giết Diệp Bá Thiên, hôm nay ta sẽ giết ngươi!”

Oanh!

Biển lửa ngập trời sôi trào, Phần Hải vương lửa giận ngập trời nói: “Ta cho các ngươi nhìn xem, cái gì gọi là cơn giận của Phần Hải! Diệp Bá Thiên đã chết, các ngươi cũng chết đi!”

Đại chiến nháy mắt bùng nổ.

Một vị vô địch, bản tôn hợp nhất, buông xuống Nhân cảnh.

Bình Luận (0)
Comment