Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1822: Nhân Cảnh Tà Môn

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1822: Nhân Cảnh Tà Môn
 

Tất cả mọi người đang chấn động.

Tô Vũ cũng vậy!

Lão Chu giết vô địch à?

Ông ta che giấu sâu vậy ư?

Cố ý dụ người khác tiếp dẫn tam thân sau đó chém giết?

Kế quá hay!

Tiên vương tiếp dẫn chân thân, mọi người đều không để ý chân thân của gã thế nào, vì không thấy được hai người bọn họ chiến đấu trong không gian riêng, kẻ yếu không nhìn thấy, cường giả không có thời gian xem.

Vậy nên, việc Chu Thiên Đạo chém giết vô địch trở nên quá mức đột ngột!

Mọi người hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần!

Nếu là người khác, Huyền Giáp cũng được, bộ trưởng Hoàng bộ cũng được, mọi người đều có thể tiếp thu.

Nhưng lại là Chu Thiên Đạo, tuy ông cũng mạnh nhưng không mạnh tới nỗi kia đi?

Giết Tiên vương một cách chóng vánh!

Đám người Tô Vũ còn đang chấn động, lúc này Mạt Hợp và Thiên Đãng cũng không có thời gian suy xét, bởi tam thân của chúng đã buông xuống!

Hối hận cũng không kịp!

Hai người bạo rống, tam thân hợp nhất, khí tức tăng mạnh, Huyền Giáp và bộ trưởng Hoàng bộ đang ngăn cản bọn họ đồng loạt lùi lại, bị bọn họ chấn cho không ngừng hộc máu.

Hai kẻ kia đã hợp nhất tam thân!

Chu Thiên Phương quát: “Lão nhị, ngươi ngăn cản một người, ta cùng Huyền Giáp đối phó Thiên Đãng!”

“...”

Sắc mặt Chu Thiên Đạo xanh mét!

Ca ta bảo ta đi chịu chết!

Đúng vậy, chịu chết.

Ta giết vô địch thế nào, tự ta hiểu rõ.

Hai người các ngươi bảo một mình ta đi đối phó một vị vô địch đã hợp nhất tam thân?

Má!

Các ngươi muốn ta chết đi à?

Vậy mà gọi là người một nhà sao?

Ông nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng nửa ngày, nhưng vẫn gian nan bay tới, nhìn về phía Mạt Hợp Ma vương đã hợp nhất tam thân, vẻ mặt bình thản nói: “Mạt Hợp, chơi với ta không?”

Giả bộ, ta nhất định phải giả bộ!

Chúng ta không đánh nhau, tâm sự thôi là được.

Nếu không ở đây không đánh nổi nữa.

Hai vô địch đều có bản tôn buông xuống!

Sắc mặt Mạt Hợp ngưng trọng, không hề khinh địch, đây là một vị cường giả có thể giết vô địch, cũng là Nhân tộc thứ ba chưa tới vô địch mà có thể nghịch phạt một vô địch, người thứ nhất là Diệp Bá Thiên, thứ hai là Vạn Thiên Thánh, Chu Thiên Đạo... chính là kẻ thứ ba!

Bên kia, Thiên Đãng Thần vương nhẹ nhàng thở ra, may quá!

Dù phải đối phó với Chu Thiên Phương cùng Huyền Giáp nhưng gã vẫn cảm thấy an toàn hơn việc đối mặt với Chu Thiên Đạo, kẻ kia ẩn giấu quá sâu, gã vội truyền âm: “Cầm chân hắn! Chờ đợi Đại Hán vương nhập cảnh...”

Mạt Hợp thầm mắng!

Sao ngươi không ngăn chặn ông ta đi?

Ngươi bảo ta làm á?

Tuy mắng vậy nhưng gã ta vẫn nhanh chóng truyền âm đáp lại: “Dù Đại Hán vương nhập cảnh thì cũng chỉ đối phó với đa thần văn hệ, dù gã phản bội thì cũng chỉ phản bội đa thần văn hệ, còn phải chờ những người khác nhập cảnh mới được, ngăn chặn bọn họ, ta ngăn cản Chu Thiên Đạo, cố gắng không quyết chiến sống còn...”

“Được!”

2 vị vô địch nhanh chóng đạt thành nhất trí, trong lòng đều đang thầm mắng!

Nhân cảnh này quá tà môn!

Chu Thiên Đạo thoạt nhìn không ra sao, không, có vẻ cũng khá mạnh, nhưng giỏi lắm thì chỉ có thể đối phó một thế thân mà thôi, vậy mà ông ta lại giết được một vô địch!

Áp chế, đánh bại, cùng đánh chết là các khái niệm hoàn toàn bất đồng!

Điều này có nghĩa là thực lực của ông ta đủ sức nghiền áp vô địch tầm thường.

Thật đáng sợ!

Mạt Hợp Ma vương tự an ủi mình, rồi cùng Chu Thiên Đạo tiến vào một tiểu không gian, Mạt Hợp Ma vương không vội vã động thủ, gã nhìn Chu Thiên Đạo đang cưỡng ép vớt quá khứ thân, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn chứng đạo cũng không đơn giản đâu! Chu Thiên Đạo, lần này chúng ta đến đây chỉ vì đa thần văn hệ, vì Văn Mộ bia, không có quan hệ gì với Chu gia và Đại Minh vương, sao ngươi phải xen vào vũng nước đục này?”

Hả?

Chu Thiên Đạo hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rằng đối phương đang kiêng kị.

Đúng vậy, gã kiêng kỵ ông, bởi vì ông chính là người có thể giết vô địch!

Ta sợ gã, gã cũng sợ ta!

Dù sao hiện tại đối phương đã hợp nhất tam thân, nếu bị xử lý thì sẽ chết.

Kẻ sống đến cấp bậc vô địch này, có ai nguyện ý dễ dàng chết đi?

Hai bên đều sợ!

Lúc này Chu Thiên Đạo an tâm hơn nhiều, ông cười nhạt nói: “Đâu ai muốn xen vào việc của người khác, nhưng đây chính là Nhân cảnh! Nếu Chu gia ta đã ra mặt thì sẽ không bỏ dở nửa chừng, Mạt Hợp, ngươi không phải Huyết Hỏa Ma tộc, không cần quyết chiến sống còn với ta, ta không muốn chết, ngươi cũng không muốn... Đương nhiên, chưa chắc ta đã có thể giết ngươi, nhưng... biết đâu hôm nay ta lại có thể chém chết kẻ thứ hai thì sao! Ta chứng đạo, ngươi xem diễn, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi, sao phải ra tay sớm như vậy, sao không như người khác, phóng một hồi pháo hoa cho vạn giới cùng xem?”

Mạt Hợp Ma vương nhíu mày, ngươi muốn chứng đạo thật à?

Ngươi chứng đạo thành công thì chẳng phải là ta đây càng nguy hiểm?

Không được, không thể cho ông ta chứng đạo, nhưng không cho chứng đạo thì phải đánh, như vậy cũng rất nguy hiểm.

Làm sao bây giờ?

Mạt Hợp Ma vương khẩn trương, bên ngoài, Thiên Đãng Thần vương đã gấp không chờ nổi, mang theo Huyền Giáp cùng Chu Thiên Phương chạy tới một không gian khác chiến đấu, Nam Vô Cương và Chu Thiên Phương đều là cường giả, giờ phút này, đối phương hợp nhất tam thân, đủ sức đánh một trận.

Bên kia, Lam Thiên đang đấu túi bụi với Lạp Đức.

Lần này có 6 vị vô địch buông xuống, 2 vị đã chết, Long vương mất đi hai thế thân, ba kẻ còn lại tiếp tục giao chiến cùng cường giả Nhân tộc, nhưng vòng chiến của Chu Thiên Đạo thì chỉ có hai người lải nhải không ngừng, không ai ra tay.

Trong hư không.

Tinh Hồng nhìn một hồi, câm nín.

Người khác không thấy, nhưng y lại thấy rất rõ ràng. Y nhìn thấy tam thế thân của Tiên vương mất đi hai, y đoán được nguyên nhân đại khác, có lẽ đấy là thành tựu của vị Bán Hoàng Phệ Thần tộc kia hoặc là vợ của nó.

Nghĩ lại, vị phu nhân Phệ Thần tộc kia ra ngoài hơn 300 năm, Cục lông nhỏ bên người Tô Vũ vẫn không lớn...

Tượng đá trầm tư.

Sau một lúc lâu, y lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, về cơ bản y đã đoán được một ít, chủng tộc này thật đáng sợ.

Y lại nhìn về phía Tô Vũ, giờ phút này Tô Vũ đang giao phong cùng đám thiên tài, có vẻ y đang mài giũa chính mình, thân thể đang không ngừng cường hóa.

Nhưng lực lượng Nhật Nguyệt bát trọng... Tinh Hồng nhìn một hồi, cơ bản nhìn ra nguyên do.

Y nhìn Văn Mộ bia, cũng nhận ra gì đó.

Sau đó... ánh mắt y hơi lóe lên, Văn Mộ bia bỗng nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện, những người khác không phát hiện, trừ một vị vô địch nhìn chằm chằm vào Văn Mộ bia.

Trong mắt Tinh Hồng, Nhật Nguyệt luân chuyển, giống như tua chậm thời gian, chậm hơn vô số lần, tua lại một chút... đến đây thì y kinh ngạc.

Không Gian Cổ Thú tộc!

Chủng tộc này cũng xuất hiện ư?

Kẻ này thực lực không yếu, ít nhất không kém hơn Nam Vô Cương.

Trong những chuẩn vô địch sắp chứng đạo, kẻ này cũng xếp hạng khá cao, đây là kẻ xếp hạng 3 Chứng Đạo bảng, Không Không ư?

Tinh Hồng thầm nghĩ, nhưng cũng không quản.

Y biết đây là đồ của Tô Vũ, để Tô Vũ tự lo thì hơn.

Một lát sau, y nhớ ra mục đích của mình, y tới đây không phải để ngắm phong cảnh, cũng không phải xem đánh nhau, gia hỏa Tô Vũ này hấp thu quá nhiều tử khí, nếu tiếp tục như vậy thì không biết Tinh Nguyệt có chống đỡ được hay không...

Tuy rằng chuyện này không có quan hệ gì đến y, nhưng mấu chốt là tử khí quá nồng đậm thì cũng không phải chuyện tốt.

Nếu mở ra thông đạo Tử Linh ở Nhân cảnh, kết cục này người bình thường không thể chịu đựng nổi.

“Tô Vũ, rời Nhân cảnh đi!”

Y truyền âm, y đến mang Tô Vũ rời đi, náo nhiệt có thể xem lúc nào cũng được, không cần thiết phải xem hôm nay, biết đâu lát nữa lại có một đám vô địch tiến vào Nhân cảnh, một kẻ hóng chuyện như y không nên ở lại đây cho thêm phiền.

Vô địch rất nhiều, y lại không có tâm tư quản những người khác, tuy y mạnh nhưng nếu vài vị vô địch liên thủ đấu với y thì y cũng chưa chắc địch lại nổi, lần trước đánh bạo đám gia hỏa kia là vì bọn họ yếu, hơn nữa y đột nhiên ra tay, những người đó không dự đoán được.

Tượng đá có chút hoảng hốt, nghĩ lại thì có phải ta đã đánh bạo quá nhiều tam thế thân Vĩnh Hằng hay không?

Y vẫn nhớ Lạp Đức bên dưới kia kìa.

Nên đi sớm thôi, nếu không để bọn chúng tìm tới báo thù thì sẽ rất phiền toái.

Bình Luận (0)
Comment