Giờ phút này, tượng đá thầm suy nghĩ, Thiên Cổ Tiên vương đâu?
Sao lão không tra xét, không nói chuyện... Ồ, nhớ rồi. Vị kia chắc không sao đâu nhỉ?
Hy vọng là không sao!
Ngẫm nghĩ một hồi, y lại nhìn nơi khác, nhìn Chu Thiên Phương - bộ trưởng Hoàng bộ, y hơi sửng sốt, Chu Thiên Phương vẫn đang tiếp dẫn chân thân, nhưng... cách thời gian thông đạo của Đại Hán vương rất xa.
Dường như sợ tiếp cận quá gần sẽ ảnh hưởng đến thông đạo của Đại Hán vương.
Tượng đá lắc đầu, có chút mơ hồ, chẳng lẽ tọa trấn thánh thành quá nhiều năm làm ta bị choáng ư, vì sao ta lại cảm thấy có vài thứ mình nhìn không thấu, nhưng lại như có thể buột miệng thốt ra!
Giờ phút này, y chỉ biết một điều, ráng màu đã chiếu rọi thiên địa, vị vô địch Nhân tộc thứ 2 sắp ra đời!
Còn nhẹ nhàng hơn trước nhiều!
Giờ khắc này, không chỉ tượng đá, những người khác cũng mơ hồ cảm thấy không ổn, 2 vị vô địch Nhân tộc ra đời, có phải quá nhanh hay không?
Nhanh đến mức không bình thường chút nào!
Sao lại chứng đạo nhanh như vậy, trong tình huống bình thường, không đến mấy ngày cũng khó thành công!
Tượng đá lại lắc đầu, y vẫn không hiểu.
Có lẽ lão ca có thể nhìn ra điểm gì đó.
Nhân tộc bày ra hết kế này đến kế khác làm y đau cả đầu, không phục liền đánh, trước kia Nhân tộc đánh rất hăng, hôm nay lại quăng ra vô số bí mật, hết cái này đến cái khác.
Tượng đá ngẫm nghĩ, truyền âm cho Tô Vũ nói: “Đừng lo, gấp cái gì, Đại Hán vương đang chiến đấu với đám người Đại Chu vương ở ngoại cảnh, còn đang cầm chân sáu bảy chục Vĩnh Hằng, Đại Chu vương sắp tức hộc máu rồi...”
Tô Vũ sửng sốt, Đại Chu vương tức hộc máu, lão rùa già kia mà cũng có thể hộc máu sao?
Đại Tần vương làm phản, chắc y cũng có thể nhịn xuống.
Đại Hán vương làm phản khiến y khó chịu như vậy ư?
Quan hệ tốt như vậy sao?
Tô Vũ cũng mơ hồ, sáu bảy chục vô địch, Đại Chu vương đối chiến Đại Hán vương, cầm chân nhiều vô địch, đây là vở diễn Nhân tộc nội chiến, vạn tộc đến xem ư?
“Nhân tộc ngươi có thêm 2 vị vô địch, ồ, cái tên gọi là Chu Phá Long gì kia chứng đạo xong thật lợi hại, đánh bay Vĩnh Hằng vạn tộc... Ồ, Chu Phá Thiên hình như cũng sắp thành công rồi, Chu gia thật lợi hại!”
Tượng đá như đang xem diễn, tường thuật trực tiếp cho Tô Vũ.
Tô Vũ sửng sốt ngây người.
Mới bao lâu mà đã sắp có thêm ba vị vô địch?
Sao có thể!
Chứng đạo rất nguy hiểm, cũng rất chậm, chờ đợi vô địch tới đánh để kiếm vật gánh chịu, bằng không lấy đâu ra nhiều vật gánh chịu như vậy!
Hắn không biết Tiểu Chu vương - cũng chính là bộ trưởng Huyền bộ, nhậm chức tại Liệp Thiên các!
Chỗ nào thiếu chứ. . . Liệp Thiên các có một ít!
Mà Lưu Vô Thần cũng có hai khối vật gánh chịu, hiện giờ còn chưa có ai tự hỏi vấn đề này, có lẽ đều nghĩ là hắn may mắn.
. . .
Trong vô tận hư không.
Đại Hán vương phẫn nộ đánh Tiểu Chu vương hộc máu, đánh Đại Chu vương không ngừng lùi lại!
Gã muốn đi Nhân cảnh!
“Thời gian chảy ngược!”
Một tiếng hét to, Tiểu Chu vương giống như gián bất tử đánh mãi không chết, lại lần nữa đảo ngược thời gian trường hà, Đại Hán vương giận không thể át: “Ngươi chán sống rồi!”
“Phụ thân, đừng mà, đừng giết hắn... Đừng đánh...”
Nơi xa, Lưu Vô Thần rít gào khàn cả giọng: “Đừng mà phụ thân, ngài giáng xuống Nhân cảnh, Nhân cảnh sẽ diệt vong, không...”
“Ta không diệt Nhân cảnh, ta chỉ giết đám người đa thần văn hệ!”
Đại Hán vương lạnh lùng đáp lại, Lưu Vô Thần thê lương nói: “Phụ thân, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa...”
Hắn bi thống vạn phần!
Như hận không thể lập tức đi chết, làm phụ thân hồi tâm chuyển ý.
Đại Hán vương lại lao đến lối vào Nhân cảnh, Tiểu Chu vương lại rống to: “Thời gian chảy ngược!”
“...”
Đại Hán vương lại trở lại, gã điên cuồng, hết sức phẫn nộ, “Tại các ngươi ép ta phải làm thế này. Vĩnh Hằng vạn tộc, hiệp trợ ta giết bọn họ, nếu không đủ người thì lại thêm mấy tên nữa đi!”
. . .
Chư thiên đại chiến.
Đại Hán vương phản bội, muốn đến Nhân cảnh, Đại Chu vương Tiểu Chu vương ra sức chặn lại.
Trong lúc bọn họ đang đại chiến, hôm nay, đạo dị tượng tử vong thứ ba chấn động chư thiên.
Một tiếng hô thê lương không cam lòng vang vọng Nhân cảnh.
“Không!”
Nhân cảnh.
Vị Tiên vương trọng thương kia mang theo tuyệt vọng cùng không cam lòng, bị Chu Thiên Đạo cầm tòa lầu đập chia năm xẻ bảy, gã thật sự không cam lòng.
Vì sao?
Tam thế thân của ta đâu?!
Sao bỗng nhiên không còn?!
Tam thân hợp nhất, chiến lực của gã tuyệt đối áp đảo Chu Thiên Đạo, dù tam thân không hợp nhất, không chịu phản phệ, Chu Thiên Đạo muốn diệt tương lai thân của gã cũng cực kì khó khăn.
Tam thân hợp nhất, không những không làm thực lực gã tăng lên, lại còn khiến gã gặp phản phệ, hai thế thân không còn, tương lai thân như vô căn lục bình!
Kết quả... xui xẻo bị giết!
Gã không cam lòng!
Dù đã chết thì gã vẫn không cam lòng.
Gã không nên ngã xuống như thế!
Gã còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, gã còn rất nhiều việc chưa làm, gã còn chưa sống đủ, gã không cam lòng!
Gã chết quá nghẹn khuất!
Chết trong tay Chu Thiên Đạo, lại càng không cam lòng!
Ầm ầm ầm!
Tiên giới chấn động, mây đỏ bao trùm chư thiên, trong nháy mắt, chư thiên vạn giới đều chấn động, lại thêm một kẻ đã chết!
Hôm nay, đó đã là người thứ ba!
Đầu tiên là Minh Hà vương, tiếp theo là Phần Hải vương, hiện tại Khởi Mộc Tiên vương cũng ngã xuống!
Ba vô địch đã chết ở Nhân cảnh.
Nhân cảnh... Vậy mà còn nguy hiểm hơn chiến trường Chư Thiên.
Trên chiến trường Chư Thiên, hơn trăm vô địch đại chiến, đến bây giờ vẫn chưa chết một ai, bởi vì nơi đây không tính là quyết chiến sống còn, trừ khi bắt được cơ hội, nếu không, vô địch bình thường cũng không muốn liều mạng.
Mà ở Nhân cảnh lại là người người đều đang liều mạng.
Trong chớp mắt, vô địch thứ ba ngã xuống!
. . .
Nam Nguyên.
Mọi người trợn tròn mắt.
Chu Thiên Đạo mạnh đến vậy ư?
Giết một tôn Tiên vương!
Chu Thiên Đạo cũng đang buồn bực, đừng nhìn ta, nhìn làm gì, ngươi cũng làm được đấy!
Một tương lai thân trọng thương, một đống Nhân tộc có thể giết, nhìn cái gì mà nhìn.
Ông mặc kệ, nhặt xác cái đã.
Kiếm lời lớn rồi!
Một kiện vật gánh chịu, một kiện khác bị hỏng, nhưng hiện tại thân là thi thể hoàn hảo, cái này rất khó có được, dù vô địch chết trận thì thi thể cũng rất khó lưu lại, huống chi là thi thể bảo tồn hoàn chỉnh như thế.
Cảm giác như nhặt được của hời vậy!
Chu Thiên Đạo bỗng khựng lại, thoáng có cảm giác hoảng hốt, cái này sao có vẻ quen quen.
Hình như đã nghe qua ở đâu rồi.
Ồ, cha ta!
Chu Thiên Đạo hoảng hốt, đúng, là cha ta!
Năm xưa, cha ta từng nhặt được một khối thi thể vô địch hoàn chỉnh ở chiến trường Chư Thiên, của Thần tộc.
Hôm nay, ta cũng nhặt được một cái hoàn chỉnh như vậy, thật cổ quái.
Bên kia, cường giả Nhân tộc cũng ngây người.
Thiên Đãng và Mạt Hợp đang tiếp dẫn chân thân lộ vẻ chấn động, tam thân buông xuống, nếu chết thì sẽ chết thật sự!
Bản tôn còn buông xuống nữa sao?
Hai người bọn họ đã sắp thành công, nhưng lúc này lại có chút hoảng sợ, một thế thân ngã xuống không sao, nếu rơi vào kết cục như Tiên vương kia, tam thân đều ngã xuống, vậy sẽ chết thật!
Trong lúc nhất thời, hai người đều do dự có nên tiếp tục tiếp dẫn hay không?
Nếu tiếp dẫn, Nhân tộc chắc chắn không ngăn được bọn họ.
Bộ trưởng Hoàng bộ Chu Thiên Phương không tiếp dẫn được chân thân, chỉ trông cậy vào đám người Huyền Giáp, vậy thì sao có thể đấu với bọn họ đã tam thân hợp nhất?
Nhưng tình huống của Chu Thiên Đạo là như thế nào?
Hôm nay, ông ta là người thứ hai đánh chết vô địch trong chư thiên.