Ngoài vách tường Tiên giới.
Một Cục lông lớn xù xù huyền phù trên hư không, miệng mở ra, một ngụm nuốt hết ý chí lực vừa dò ra, thơm quá!
Hơn 300 năm, ăn mười mấy lần, vẫn thơm ngon như vậy!
Còn quãng thời gian hơn 300 năm này... Đối với nó mà nói, chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy mà ăn được nhiều đồ ngon như thế, quá hạnh phúc!
Còn vì sao không đi vào ăn thì... Xin lỗi, không vào đâu.
Ăn ở bên ngoài thôi!
Đi vào quá nguy hiểm!
Thiên Cổ kia rất lợi hại, có lẽ là kẻ lợi hại nhất vạn giới hiện nay, đương nhiên là chưa được kiểm chứng, nhưng đợi bên ngoài ăn là được rồi.
Đang nghĩ ngợi, bất chợt có một thân ảnh hiện lên, không, chính xác là cầu ảnh.
“Đương gia, ngươi cũng tới à?”
Cục lông lớn ở đây nhìn về phía Cục lông lớn mới tới, nó tùy ý thăm hỏi một tiếng, như là ta vừa mới ra ngoài mua đồ ăn, quên về nhà mà thôi.
Cục lông lớn vừa tới hơi mơ màng, thân mình gật gật: “Ngươi ở đây chờ ăn Thiên Cổ?”
“Đúng vậy, rất ngon!”
Cục lông lớn ngẫm nghĩ: “Đừng ăn Thiên Cổ, quá khó, không thì ăn cái nhé?”
Cục lông lớn bỗng nhiên thò ra một đôi tay nhỏ xù lông, tay nhỏ chỉ một cái thời gian thông đạo, đó là của vị Tiên vương Tiên tộc đang tiếp dẫn bản tôn ở Nhân cảnh kia, không thì ăn gã đi?
Tiên tộc nào cũng có biển ý chí rất thơm!
Sống lâu, mùi hương khá nồng.
Vừa vặn vị này còn đang tiếp dẫn tam thân, thời gian thông đạo rõ ràng.
Ma ma của Cục lông nhỏ tự hỏi: “Ăn cái này, vậy thiên cổ thì sao?”
“Kệ lão đấy, lão ra ngoài rồi ăn! Không ra thì chúng ta chặn ở đây, Tiên tộc đều ngon mà!”
Cục lông lớn kiến nghị: “Ăn vài tên là lão ra ngay thôi!”
Thân mình ma ma của Cục lông nhỏ gật gật, có đạo lý, vẫn là đương gia thông minh nhất!
Hai cục lông nháy mắt biến mất, xuất hiện trong thời gian thông đạo.
Giờ phút này, hai thế thân của vị Tiên vương kia đang cùng chạy đến Nhân cảnh.
Bỗng nhiên, gã thấy tim đập hơi nhanh.
Làm sao vậy?
Nhân cảnh rất nguy hiểm sao?
Đúng là nguy hiểm, nhưng hiện tại tam thân của mình hợp nhất buông xuống Nhân cảnh, nào có nguy hiểm gì?
Gã vừa nghĩ vậy, bên tai bỗng vang lên thanh âm: “Đương gia, gã có hai thế thân, ngươi một cái, ta một cái!”
“Được!”
Dứt lời, mỗi cục lông một cái... Sau đó... Không có sau đó!
2 cục lông đối phó một Tiên vương chỉ có hai thế thân hợp nhất, có khó không?
Không!
Không có chút khó khăn nào!
Cứ như vậy không còn!
Hai thế thân vẫn còn, nhưng biển ý chí và thần văn thì không, vật gánh chịu còn nguyên, thân thể cũng vậy, nhưng... cái khác thì không.
Người cũng không chết!
Không có dị tượng ngàn vạn dặm, bởi tương lai thân vẫn đang sống, hai cục lông lại nháy mắt biến mất, ngon quá, ma ma của Cục lông nhỏ hết sức vui mừng, đương gia thật lợi hại, quá thông minh, vừa xuất hiện đã cho ta ăn ngon rồi!
. . .
Mà trong Nhân cảnh.
Tiên vương kia còn đang tiếp dẫn bản tôn, gã cảm nhận được đã sắp tới rồi!
Tới rồi!
Gã vui mừng!
Lúc này, ta sẽ đánh giết Chu Thiên Đạo, cướp lấy Văn Mộ bia, ta là vị vô địch đầu tiên có tam thế thân hoàn toàn buông xuống!
Còn Phần Hải thì đã chết.
Vạn Thiên Thánh có thể đánh chết vô địch đã bị trọng thương.
Huyền Giáp chưa chứng đạo, bộ trưởng Hoàng bộ đang tiếp dẫn nhưng bị ngăn cản.
Ta là người đầu tiên!
Cũng là kẻ mạnh nhất kế tiếp!
Gã đang nghĩ vậy, bỗng nhiên biến sắc, tương lai thân rung động, rung động có chút kịch liệt, rồi bắt đầu vỡ nát.
Đối diện, Chu Thiên Đạo mắng: “Vô sỉ, đừng lừa ta, ta còn chưa chứng đạo đâu!”
Tiên vương vô sỉ!
Thế mà lại giả bộ bị trọng thương, dụ ta giết gã, tên chết tiệt này, ngươi cho rằng ta không biết tam thế thân của ngươi đều sắp buông xuống chắc!
Đúng lúc này, tam thế thân buông xuống!
Không, là một khối vật gánh chịu cùng một khối thi thể không còn khí tức.
Thi thể hiện tại thân, vật gánh chịu của quá khứ thân.
Hai cục lông không thèm để ý thứ này, bọn họ chỉ muốn ăn.
Chu Thiên Đạo sửng sốt, gì vậy?
Truyền thi thể với vật gánh chịu tới là có ý gì?
Ông sợ ngây người!
Tiên vương kia thì đang không ngừng ho ra máu, gã cũng kinh hãi, sống mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên gã ngây ra như vậy, tuyệt vọng như vậy.
Tam thế thân của ta đâu?
Hiện tại và quá khứ của ta đâu?
Ta... Ta tiếp dẫn có vấn đề ư?
Không có khả năng!
Vậy thì vì sao?
Gã không có cơ hội để hỏi, bởi vì tuy Chu Thiên Đạo há hốc mồm kinh ngạc, nhưng ông cũng lập tức kinh hỉ, này... má nó!
Cái quỷ gì vậy?
Một Tiên vương có tam thế thân bỗng nhiên bị hủy diệt, giờ phút này, tương lai thân bị phản phệ, giống như vô căn lục bình, gia hỏa này sắp xong đời rồi!
. . .
Chu Thiên Đạo chuẩn bị giết Tiên vương, mấy người Đại Hán vương đang đại chiến trong hư không.
Lúc này, Tô Vũ đang vô cùng kinh ngạc, thông qua thành chủ lệnh, hắn truyền âm nói: “Tượng đá đại nhân?”
Đùa gì vậy, truyền âm cách chư thiên ư?
Má nó!
Thành chủ lệnh này lợi hại như vậy à?
“Đừng tiếp dẫn tử khí!”
Lần này, Tô Vũ xác định chính mình không nghe lầm, hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đại nhân, ta sắp đi chiến trường Chư Thiên, hơn mười vị vô địch đuổi giết ta, xin đại nhân buông xuống báo thù cho thuộc hạ!”
“Ở đâu ra hơn mười vị vô địch đuổi giết ngươi?”
Trong không trung.
Tượng đá trợn mắt, vớ vẩn, cả Nhân cảnh không có quá mười vị vô địch.
“Đại nhân, là thật mà, ta sắp đi chiến trường Chư Thiên...”
“À, ta không ở chiến trường Chư Thiên.”
“Ta đến cổ thành cũng được...”
“Cũng không ở cổ thành.”
Tô Vũ sửng sốt, trong lòng xuất hiện một ý niệm khó mà tin được, hắn gian nan truyền âm hỏi: “Đại nhân, đang ở Nhân cảnh?”
Hắn vừa thất thần liền bị Chiến Vô Song đấm cho bay ngược, hắn cũng không thèm để ý.
Tượng đá lại truyền âm nói: “Đánh hắn đi, hắn đánh ngươi, chả lẽ ngươi không biết đánh lại à
“Đại nhân... Ngài đang ở Nhân cảnh ư?”
Tô Vũ mừng như điên!
“Đại nhân, phiền ngài cắt đứt thời gian thông đạo của Đại Hán vương, nếu gã buông xuống, chúng ta đều chết chắc...”
Tượng đá nhìn về phía thông đạo kia.
Nhìn một hồi, tiếp tục nhìn, lại nhìn tiếp...
Quá vững chãi!
Cực kì chắc chắn!
Đánh cái píp!
Có hơn mười vị vô địch đang bảo vệ thông đạo này đây!
Vô địch hay thậm chí là Bán Hoàng cũng chém không đứt.
Như vậy, Đại Hán vương mà buông xuống, vậy thành chủ của y chết chắc rồi ư?
Tượng đá nghĩ, không đúng, ta đang ở đây mà, Tô Vũ không chết được, những người khác... Mặc kệ nó!
Tuy nghĩ vậy, tượng đá vẫn truyền âm: “Gấp cái gì! Ngươi không chết được!”
“Nhưng một khi gã buông xuống, những người khác đều sẽ bị gã đánh chết, đại nhân... Cầu xin ngươi giúp một chút đi, về sau ta giúp ngài gánh thêm tử khí...”
Tinh Hồng mặc kệ hắn, nhìn về phía thông đạo như nhìn xuyên qua chư thiên, lẩm bẩm: “Ồ, lại thêm một kẻ sắp thành công...”
Nhân tộc, vị vô địch thứ hai sắp thành công.
Đó là Chu Phá Long.
Gã đã sắp thành công!
Giờ phút này, có một vị vô địch ngăn cản gã, nhưng lại bị một thần văn của gã vây khốn.
Thật thú vị!
Trong tình huống bình thường, thiên tài như vậy không chỉ có một vị vô địch vây giết, lần này... rất nhiều kẻ đều chạy tới nơi khác, phía Hạ Long Võ còn hội tụ gần 20 vị vô địch.
Phía bộ trưởng Hoàng bộ hội tụ bốn năm vị, trong vô tận hư không của Nhân cảnh có hơn mười vị.
Có gần 80 vị vô địch vạn tộc đang vây giết Nhân tộc!
Kỳ thật không chỉ có như vậy, trong Nhân cảnh có vài vị, cộng thêm mười mấy vị cường giả tăng thực lực cho đám thiên tài đang triền đấu cùng Tô Vũ, tính ra đã gần 100 vị!
Trăm vị vô địch xuất động, đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua.
Nhưng... chẳng có tác dụng gì.
Cường giả Nhân tộc chứng đạo không bị ngăn cản nhiều.
Phần lớn vô địch đã bị Đại Hán vương hấp dẫn ánh mắt!
Tượng đá nhìn một hồi, vẫn cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy có chút không ổn, Bán Hoàng Thần tộc, Bán Hoàng Ma tộc, nhiều vị Bán Hoàng đều cảm thấy không ổn, Nhân tộc chứng đạo... Có phải quá nhẹ nhàng hay không?
Có nên triệu tập thêm vô địch đi vây giết bọn họ?
Còn có, bên phía Đại Hán vương tụ tập quá nhiều vô địch.
Cộng cả Nhân tộc thì có đến 60 – 70 người đang đại chiến.
Bởi vì muốn giúp Đại Hán vương buông xuống Nhân cảnh, hơn mười vị vô địch đã bị kiềm chế.