“Từ từ!”
Đúng vào thời khắc này, tượng đá kịp thời truyền âm: “Đừng nóng vội! Đừng sợ! Ngươi là thành chủ của ta, là người trấn thủ, ta cần phải trợ giúp thành chủ của mình!”
Tô Vũ đang muốn bóp chết cục lông, chơi lớn một hồi, giết sạch đám thiên tài này, cùng mọi người liều mạng, nghe vậy thì bỗng sửng sốt.
Tượng đá đổi ý ư?
. . .
Trong hư không, Tinh Hồng muốn toát mồ hôi, may mà y là tượng đá, không có mồ hôi để đổ, không thì chắc chắn đã chảy ròng ròng rồi.
Lão Bán Hoàng đang ở ngay ngoài Nhân cảnh, cách không xa, người ta còn khống chế một thông đạo đến Nhân cảnh mà người ngoài không biết.
Đương nhiên, nếu nói 2 vị cường giả Phệ Thần tộc có thể diệt được cả 36 tượng đá thì đó là nói quá, chỉ cần lão đại ca xuất hiện, Phệ Thần Bán Hoàng cũng bó tay.
Vài ba người bọn họ liên thủ cũng có thể đấu lại Hoàng Hậu Phệ Thần.
Nhưng làm vậy... Đáng giá sao?
Hiện tại, mọi người không cùng phe, nhưng cũng không phải kẻ thù.
Mà vấn đề mấu chốt lại là Tô Vũ.
Tượng đá bất đắc dĩ, ta chỉ đến xem, thuận tiện mang ngươi đi thôi, mà ngươi đang muốn làm gì?!
Đau đầu quá!
“Tô Vũ, ta không thể tùy ý ra tay ở Nhân cảnh...”
Tô Vũ uể oải!
“Nhưng ngươi có thể dẫn bọn họ ra ngoài Nhân cảnh, nếu bọn họ công kích ngươi ở chư thiên, ta sẽ ra tay!”
Tô Vũ lại càng uể oải hơn!
Không được!
Dù ta ra ngoài dụ dỗ bọn họ, thứ nhất, chưa chắc vô địch sẽ đuổi giết ta.
Thứ hai, khoảng cách quá xa.
Chư Thiên phủ cách nơi này đến mấy ngàn dặm!
Tượng đá tự hỏi, sau đó nói: “Hoàng Giáp bên cạnh ngươi là cao thủ truyền tống, ta cho ngươi một tọa độ, ngươi đi đến đó, hoặc là dứt khoát nhờ Hoàng Giáp mang ngươi đi, để Vĩnh Hằng đuổi giết ngươi... Tới bên kia rồi, ta có thể ra tay giúp ngươi giải quyết vấn đề! Tại đây thì không được, chúng ta không thích hợp ra tay ở Nhân cảnh, nếu ta ra tay tại đây, dễ gây ra phiền toái lớn hơn nữa, đến lúc đó không chỉ là phiền toái của chúng ta đâu!”
Phiền toái đó là cái gì?
Thông đạo!
Đó mới là phiền toái lớn nhất!
Tô Vũ đang tự hỏi, tượng đá lại nói: “Thần vương và Ma vương vây giết Chu Thiên Đạo... Ngươi đánh chết mấy thiên tài, cướp Văn Mộ bia, mang di tích đi, bọn họ sẽ đuổi giết ngươi!”
Tô Vũ lập tức hiểu ra!
Đúng!
Không đúng!
Hoàng Giáp?
Cao thủ truyền tống?
Lợi hại như vậy ư?
Hắn nhìn về phía Hoàng Giáp, giờ phút này, Hoàng Giáp và Hoàng Cửu cách hắn hơi xa, lảng vảng ở phụ cận.
Không ở gần trung tâm di tích!
Bọn họ cực kì điệu thấp, không hề giao thủ với ai.
Tượng đá đã nói là cao thủ, vậy chắc chắn là cao thủ thật, quả là ngọa hổ tàng long!
“Đại nhân, Hoàng Giáp sẽ mang ta truyền tống sao?”
“Tự ngươi nghĩ cách, không thì bắt Hoàng Cửu kia đi, ta thấy ông ta khá coi trọng Hoàng Cửu... Ta không thể ra tay tại đây, vậy sẽ khiến kẻ khác chú ý, nơi ngươi đến không phải Chư Thiên phủ, cũng không phải thông đạo khác, Vĩnh Hằng đuổi giết ngươi không có quá nhiều băn khoăn!”
Tô Vũ hiểu rõ!
Cũng có chút ngoài ý muốn, còn có thông đạo khác ư?
À, có lẽ tượng đá cũng đi qua đó chứ đâu.
Thôi, không bóp chết Cục lông nhỏ này nữa!
Trong biển ý chí, Cục lông nhỏ liếm liếm thần văn, rưng rưng chuẩn bị ăn luôn, ta sắp chết rồi, ta ăn đây, ngươi bóp đi!
Bị ngươi bóp chết, ăn mấy thần văn của ngươi cũng không quá đáng đúng không?
Cục lông nhỏ liếm thần văn chữ “Kiếp”, liếm đến mức nó sáng bóng lên!
Nó đã tính rồi, ăn chữ “Kiếp” xong rồi lại ăn chữ “Hỏa” truyền thừa, tiếp theo ăn chữ “Văn” mới vừa phác họa không lâu, rồi ăn chữ “Tĩnh”... Cuối cùng, ăn hết rồi thì đi vào nơi sâu nhất trong biển ý chí của Hương Hương, liếm cái thơm nhất kia!
Dù không ăn được thì cũng phải liếm một phen mới thỏa lòng mong nhớ bấy lâu.
Để cục lông này ăn no đến chết đi!
Đang nghĩ ngợi, chuẩn bị hạ miệng, Tô Vũ bỗng nhiên mắng trong đầu: “Làm gì đấy? Ngậm miệng lại, liếm mòn hết bây giờ!”
Cục lông này cả ngày chỉ biết liếm thần văn.
Không làm chuyện gì cho ra hồn!
Ta chưa bóp chết ngươi, ngươi liếm làm gì.
Tô Vũ ngăn cản Cục lông nhỏ rồi lại nhìn thiên tài bốn phía, một đám đã mệt chết khiếp, Tô Vũ cũng vậy.
Hắn nhìn về phía những người này, trong lòng thầm nghĩ, ta phải đánh chết mấy tên mới được!
Khiến đám vô địch tức giận và coi trọng!
Rồi cướp Văn Mộ bia, lấy đi vật gánh chịu, để đám vô địch kia đuổi giết...
Đúng!
Chính là như vậy, còn phải bắt cóc Hoàng Cửu, để Hoàng Giáp mang ta trốn chạy, không thì đánh chết Hoàng Cửu!
Nếu tượng đá đã nói như thế, vậy quan hệ giữa Hoàng Cửu và Hoàng Giáp hẳn là không bình thường.
Hắn liếc mắt nhìn Hoàng Cửu ở bên ngoài ăn cắp Thiên Nguyên khí của mình, Tô Vũ thầm mắng.
Lần này mình cũng tổn thất thảm trọng.
Thiên Nguyên khí, nhật nguyệt huyền hoàng dịch đều bị trộm!
Nhưng vật gánh chịu và Văn Mộ bia hiện tại vẫn nằm ở trung tâm, không ai có thể tới gần, đây là mồi, Tô Vũ không cướp đoạt, chúng vẫn ở nguyên đây.
Những người khác muốn cướp lấy cũng bị người ngăn cản.
Mọi người đều vì những thứ này, ai cướp, kẻ đó chính là tội nhân.
“Lão Chu đối phó Ma vương, Thần vương, hai người Huyền Giáp đối phó Thần vương...”
Nói cách khác, đánh chết thiên tài Thần tộc có khả năng sẽ bị 2 vị Thần vương đuổi giết.
Đánh chết Ma tộc... chắc cũng được.
Kẻ quan trọng nhất của Ma tộc chính là Ma Đa Na, nhưng tên này đang đứng nhìn, chỉ le ve bên ngoài.
Còn tên khốn Chiến Vô Song kia thì lại đánh mình rất nhiều lần.
Ma Đa Na, coi như ngươi mạng lớn.
Vậy đánh chết Chiến Vô Song đi.
Cướp Văn Mộ bia và vật gánh chịu, đột kích bắt lấy Hoàng Cửu, ép Hoàng Giáp đưa ta rời đi, đúng, cứ như vậy!
Lúc trước, Tô Vũ vẫn luôn cầm chân bọn họ, muốn vô địch bám vào để bọn họ không thể tham chiến.
Nhưng tới nước này rồi, hắn không quan tâm chiến cục tại chiến trường Chư Thiên được nữa, chỉ có thể giải quyết nguy cơ tại Nhân cảnh trước.
Quả nhiên, một đám đều không đáng tin, cuối cùng vẫn phải trông cậy vào mình.
Không phải nói rằng tìm ra vô địch phản bội là có thể giải quyết vấn đề sao?
Lão Vạn cũng thề thốt rằng ông có thể giải quyết, nhưng... không đáng tin chút nào, cứ tưởng rằng lão Vạn mạnh lắm, ai dè mới đánh chết hai vô địch đã phế, quá vô dụng!
Đương nhiên kẻ từng đánh chết hai vô địch trong chư thiên vạn giới này... chắc cũng không nhiều.
Tô Vũ cắn răng, hắn tiếp tục giao thủ cùng đám thiên tài.
Có tiến có lui!
Hắn truyền âm cho Tần Hạo cách đó không xa: “Tần tướng quân, nghe được không?”
Tần Hạo đang bị một Nhật Nguyệt cửu trọng Thiên Uyên tộc cuồng đánh!
Trong ba lão nhị, y thảm nhất.
Nếu không phải thực lực không tệ thì y đã bị đánh chết rồi, thực lực y tạm được, nhưng hôm nay chiến đấu quá lâu, lúc trước còn bị chuẩn vô địch đánh một trận, hiện tại lại bị Nhật Nguyệt cửu trọng đè đánh, y đã bị thương không nhẹ.
Giờ phút này, nghe thấy Tô Vũ truyền âm, y yếu ớt đáp lại: “Có việc gì không? Ngươi tới giúp ta à? Đừng tới, chỗ ngươi cũng phiền toái lắm...”
“Không phải, đợi lát nữa, ngài bùng nổ đánh đuổi Nhật Nguyệt cửu trọng, rồi sau đó ngăn cản Hoàng Giáp cho ta, một lát thôi là được!”
“...”
Má nhà ngươi!
Ngươi còn là người à?
Sao nói đơn giản thế?
Bảo ta đánh đuổi một vị Nhật Nguyệt cửu trọng, sau đó lại đi đối phó Hoàng Giáp Nhật Nguyệt bát trọng, ta mà lợi hại như vậy thì đã đánh chết bọn họ từ lâu rồi!
Tô Vũ nói rất nhẹ nhàng.
Tần lão nhị thoạt nhìn rất lợi hại!
Rất khí phách!
Ba lão nhị lên sân khấu, y là người khí phách nhất, người mặc hắc giáp, trường thương bay múa, bát trọng chiến chuẩn vô địch, hiện tại đánh đuổi Nhật Nguyệt cửu trọng rồi đánh lui Hoàng Giáp, cho ta cơ hội bắt Hoàng Cửu, không khó đúng không?
Hạ lão nhị giết chuẩn vô địch, Chu lão nhị giết vô địch, ngươi đánh đuổi một Nhật Nguyệt cửu trọng mà còn khó sao?
“Tần tướng quân, ngươi có thể làm được! Chuyện này rất quan trọng! Quan hệ đến sinh tử tồn vong của Nhân tộc, nếu thất bại... Hôm nay Nhân cảnh sẽ có nguy cơ hủy diệt!”
Nói quá rồi đấy!
Tần lão nhị thầm mắng, nào có khoa trương như vậy.
Tuy tộc chúng ta có vẻ thua kém ở chiến trường Chư Thiên, nhưng ở Nhân cảnh thì không có vấn đề gì, tuy có nhiều vô địch vạn tộc tới đây, nhưng... Chúng ta cũng có nhiều cường giả.
Huống chi, Tô Vũ ngươi có thể quyết định sự sống chết của cả Nhân tộc ư?
Đừng đùa!
Dù cảm thấy không đáng tin, chỉ là chuyện này không đáng tin, nhưng Tô Vũ nói khẩn trương như vậy, nên y cắn chặt răng truyền âm đáp: “Được... Aaaaaa!”