Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1829 - Chương 1829: Trốn Chạy

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1829: Trốn Chạy
 

Tần Hạo vừa truyền âm đáp ứng, ngay sau đó y đã bị Nhật Nguyệt cửu trọng Thiên Uyên tộc dùng một thần văn đánh xuyên qua xương tay, kêu thảm thiết một tiếng.

Tô Vũ đột nhiên cảm thấy y cũng không đáng tin cậy!

Có thể làm được không?

Nhưng gần hắn và Hoàng Giáp chỉ có vị này là mạnh nhất, mấy người Hồ tổng quản đã sắp bị người ta đánh chết, chỉ có Tần lão nhị có vẻ vẫn chống đỡ được.

Hắn cắn răng!

Mặc kệ!

Dù lão Chu giỏi lừa gạt thế nào thì sau vài lần cũng sẽ bị 2 vị vô địch kia nghi ngờ, nếu mà ra tay, bị người ta nháy mắt đánh bạo, toàn bộ chiến cuộc sẽ thay đổi.

Quả nhiên vẫn phải dựa vào ta!

Lúc này, Tô Vũ lại bị Chiến Vô Song đánh một quyền hộc máu!

Sắc mặt Chiến Vô Song lạnh lẽo!

Ở đây, thực lực hắn ta xem như mạnh nhất, giao chiến cùng Tô Vũ đến bây giờ, thương thế của Tô Vũ có 70% là do hắn ta tạo thành, đương nhiên hắn ta cũng bị thương không nhẹ.

Giờ phút này, lại đánh Tô Vũ hộc máu lần nữa, hắn ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tô Vũ khôi phục rất mạnh!

Thực lực mọi người chênh lệch không lớn, rất khó đánh chết Tô Vũ.

Chỉ có thể so xem ai kéo dài lâu hơn!

Bọn họ được vô địch, thậm chí là Bán Hoàng bổ trợ, Tô Vũ thì sao?

Dựa vào tử khí ư?

Không sợ tử khí hoàn toàn ăn mòn đến chết sao?

Nếu tiếp tục kéo dài, ai thắng ai thua khó mà nói trước.

Lần này vẫn giống như trước, Tô Vũ lại điên cuồng tấn công hắn ta, lúc trước cũng thế, Tô Vũ có thù tất báo, mỗi lần bị hắn ta đả thương, hắn đều trả thù lại.

Lần này cũng không ngoài ý muốn.

Ầm ầm ầm!

Tô Vũ cứ nhằm hắn ta mà đánh, còn những người khác thì điên cuồng tấn công từ sau lưng Tô Vũ, lấy thương đổi thương!

Chiến Vô Song cũng không quan tâm, tới cấp bậc như hắn ta, không có mấy kẻ sợ chết.

Không trả giá, sao có thể thu hoạch?

Lần này thời gian Tô Vũ tấn công hắn lâu hơn mọi khi, hắn đánh Chiến Vô Song hộc máu, cũng bị người sau lưng đánh cho máu thịt bay tứ tung, xương cốt đứt từng khúc.

Thần văn chữ “Tĩnh” , thần văn chữ “Kiếp” phát động, che chắn cảm giác nguy cơ của Chiến Vô Song.

Đám thiên tài này cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm!

Một khi sát khí bại lộ, bọn họ đều có bản lĩnh trốn thoát.

Giờ phút này, thần văn chữ “Kiếp” của Tô Vũ bùng nổ, không nhằm vào Chiến Vô Song, mà là Đạo Thành.

Đạo Thành biến sắc, quát lớn: “Ngăn hắn lại...”

Tô Vũ muốn giết gã!

Gã cảm nhận được, có cảm giác rất mạnh.

Đúng lúc này, một cây búa lao về phía Đạo Thành, một búa này là dùng toàn lực, thần văn, ý chí lực đồng thời bùng nổ.

“Giết!”

Tô Vũ bùng nổ sát khí!

Làm cho người ta vô cùng sợ hãi!

Mấy người Huyền Vô Cực, Minh Nguyệt bạo lên, có người chặn búa, có người muốn chém đầu Tô Vũ, Chiến Vô Song vừa bị áp chế thê thảm cũng không chần chờ, hắn ta lập tức áp sát tấn công Tô Vũ!

Đám thiên tài này phối hợp rất ăn ý.

Không thể cho Tô Vũ cơ hội đánh chết một ai, nhất định không được để loại tình huống này xảy ra, chỉ cho phép mọi người cùng nhau xui xẻo.

Cho nên khi Đạo Thành bị tập kích, mọi người sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.

Mà cây búa này cũng vô cùng dũng mãnh lao đi.

Tô Vũ tức giận nói: “Giết Đạo Thành, ta sẽ không ngăn cản các ngươi cướp Văn Mộ bia...”

Không ai để ý đến hắn!

“Khốn kiếp!”

Tô Vũ làm bộ như sắp lao đến tấn công Đạo Thành, Đạo Thành cảm thấy cực kì nguy hiểm, như là tai vạ đến nơi, thần văn chữ “Kiếp” phát động khiến trực giác mách bảo gã rằng, rất nguy hiểm!

Vô cùng nguy hiểm!

Ánh mắt Đạo Thành thay đổi, quát: “Vây giết hắn!”

Tô Vũ quyết tâm giết gã!

Phía sau, Chiến Vô Song tới sát Tô Vũ, hắn ta có một chút cảm giác nguy cơ, rất mơ hồ, mà như vậy là rất bình thường, những thiên tài này đều cảm thấy như vậy.

Đột nhiên, Tô Vũ mở toàn bộ Dương khiếu, cắn nuốt tinh huyết, thiên phú kỹ Ma lâm, Thần biến đồng loạt mở ra, cấm chế lồng giam ngũ hành bùng nổ, trong nháy mắt, lồng giam ngũ hành đã vây nhốt Chiến Vô Song lại.

Thiên phú kỹ Ma lâm Thần biến phối hợp!

Chiến lực Tô Vũ tăng mạnh!

Thiên phú kỹ ba đầu sáu tay hiện ra, sau lưng hắn bỗng nhiên mọc ra bốn cánh tay!

Bốn tay đồng loạt nắm lại đấm về phía Chiến Vô Song!

Chiến Vô Song rống to, lồng giam ngũ hành sắp rách nát, giờ phút này, một Cục lông nhỏ đột nhiên xuất hiện rồi nháy mắt biến mất, lao về phía biển ý chí của hắn ta!

Bốn tay của Tô Vũ tản ra tử khí cường hãn tràn ngập thiên địa.

“Khai Thiên!”

Trong 144 nguyên khiếu, đám đao khí đồng loạt bùng nổ, đó đao khí đến từ Hạ Long Võ, đây là lần đầu tiên Tô Vũ toàn lực sử dụng đám đao khí này.

Ong!

Một đao chiếu rọi thiên địa.

Trên bầu trời, Hạ Hầu gia suýt nữa bị lôi kéo, y sửng sốt một chút, nhìn xuống bên dưới, không nhịn được thầm mắng, sao cảm giác đao khí này còn mạnh hơn của mình vậy?

Không phải là mạnh về thực lực, mà là có cảm giác như cháu trai y đang có mặt tại đây.

Ong!

Tiếng đao chấn vang khắp tứ phương, một đao bổ xuống, bốn tay, hai tay nắm đao, hai tay nắm quyền đồng thời tấn công Chiến Vô Song!

Chiến Vô Song biến sắc!

Tinh huyết trên người đột nhiên bùng nổ, thiêu đốt tinh huyết, thiên phú kỹ Thần biến bùng nổ, nhưng... Đã muộn!

Bịch một tiếng, song quyền nện lên người hắn ta đánh ra hai cái lỗ lớn!

Trường đao rơi xuống, phụt một tiếng, cắt hắn ta thành hai nửa.

Biển ý chí xuất hiện, Cục lông nhỏ lao lên nuốt vào...

Chiến vô Song đã chết, Tô Vũ suy nghĩ, đám Thần tộc kia sẽ đuổi giết mình sao?

Như vậy càng tốt!

“Đợi lát nữa rồi ăn!”

Tô Vũ rống lên, Cục lông nhỏ lập tức bay về.

Những người khác đều chấn động, một tiếng vang lớn vang lên, xương cốt Tô Vũ bị đánh gãy, huyết nhục nổ tung, Tô Vũ bỗng hóa thành cơn gió, biến mất tại chỗ, hắn lao vào không trung, bắt lấy Văn Mộ bia, thuận tay vớt đi hai khối vật gánh chịu...

Người bình thường không lấy được Vật gánh chịu, Tô Vũ thì không thành vấn đề, bởi đây là đồ do chính hắn bỏ vào!

Đương nhiên hắn có thể dùng tinh thần lực lôi kéo!

Nhưng Văn Mộ bia... hình như hơi cổ quái, tinh thần lực mình phóng ra để lôi kéo có phải đã bị xóa bỏ rồi hay không?

Sao lại không còn?

Tô Vũ không nghĩ nhiều, hắn không có thời gian!

Hắn bắt lấy mấy thứ này, bên kia, Tần Hạo đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hô lay trời, đâm ra một thương, máu ồ ạt trào ra từ khóe miệng, có vẻ như y muốn liều chết, Nhật Nguyệt cửu trọng đối chiến cùng y tưởng rằng y muốn tự bạo, gã lập tức lui về phía sau vài bước, nhưng đúng lúc này Tần Hạo lại trở tay đâm một thương về phía Hoàng Giáp đang xem náo nhiệt gần đó.

Hoàng Giáp thấy vậy thì sửng sốt, đánh ta làm gì!

Ta đến xem thôi mà!

Ông lui về phía sau một bước, ta không có hứng đánh với Tần Hạo, cũng không phải địch nhân của các ngươi, ta đã chuẩn bị đi rồi, dù sao cũng đã lấy được Văn Mộ bia.

Đúng lúc này, Hoàng Giáp biến sắc.

Tô Vũ hóa thành hư ảnh, đột nhiên hiện ra gần ông, nhanh chóng bắt được Hoàng Cửu.

Hoàng Cửu kêu thảm thiết, cánh tay bị Tô Vũ vặn gãy!

Thực lực nàng không yếu, nhưng sao có thể so được với Tô Vũ hiện tại!

Chênh lệch quá lớn!

Nàng cũng không ngờ Tô Vũ không giết thiên tài khác mà lại tới giết nàng, giờ khắc này, Hoàng Cửu cũng muốn hộc máu, hắn thù dai vậy à?

Chẳng lẽ là bởi vì ta từng hoài nghi hắn là Tô Vũ?

Hoàng Giáp cũng biến sắc, quát: “Nàng là...”

“Mang ta rời đi, nhanh!”

Tô Vũ không muốn nói nhiều, trực tiếp báo tọa độ cho ông: “Nhanh lên, không thì ta sẽ giết Hoàng Cửu!”

Má!

Hoàng Giáp câm nín, ta hiểu rồi, ngươi chỉ muốn uy hiếp ta thôi.

Muốn chạy chứ gì?

Lấy được chiến lợi phẩm xong có thể chạy rồi đúng không?

Ta hiểu mà!

Được, ta đưa ngươi đi.

Bình Luận (0)
Comment