Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1830 - Chương 1830: Đuổi Theo

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1830: Đuổi Theo
 

Hoàng Giáp nhanh chóng xé rách hư không, quát: “Đi, không được làm nàng bị thương!”

Hư không xé rách, Tô Vũ nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài di tích, 2 vị Thần vương biến sắc.

Thân thể Chiến Vô Song bị đánh bạo!

Văn Mộ bia bị Tô Vũ cướp đi!

Tô Vũ muốn chạy!

Chiến Vô Song còn chưa chết, biển ý chí vẫn tồn tại, nhưng thân thể hắn ta đã bị phá hủy, hơn nữa Văn Mộ bia và vật gánh chịu...

Vị Thần vương vốn đang giằng co cùng Chu Thiên Đạo lập tức xuyên qua hư không, đuổi giết Tô Vũ!

Chu Thiên Đạo nhẹ nhàng thở ra, ông ngẫm nghĩ, rồi cắn răng đuổi theo, hô: “Lớn mật, đừng hòng thương tổn Tô Vũ!”

Trong lòng ông thì mắng xối xả, Tô Vũ quấy rối cái gì?!

Tuy giúp ta giải vây, nhưng ngươi mang đồ tốt chạy trốn như vậy không phải là muốn chết sao?

Ông cũng rất tuyệt vọng!

Xong rồi!

Đợi lát nữa Tô Vũ bị đuổi kịp, ông phải làm thế nào?

Không ra tay, Tô Vũ sẽ xong đời.

Ra tay... Cùng nhau xong đời!

Kiểu gì cũng chết!

Tên khốn kiếp Tô Vũ này điên rồi à? Lúc này cướp đồ làm gì?

Mà thôi, đằng nào cũng xong đời, mặc kệ nó!

Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ, chạy xa chút cũng tốt, nếu bại lộ, những người khác cũng có cơ hội chạy trốn.

Nếu không, bị bại lộ tại đây, vậy không còn cơ hội.

Mạt Hợp Ma vương âm thầm thở phào, rồi thầm mắng một tiếng, Thần vương chạy quá nhanh, gã khẩn trương muốn chết, hiện tại... đuổi theo, hai người cùng nhau vẫn tốt hơn ở lại một mình, bằng không Chu Thiên Đạo giết tên kia xong sẽ quay về giết gã!

Mà bên này, Lạp Đức Ma vương nổi giận gầm lên một tiếng, cũng nhanh chóng đuổi theo bên kia, ta muốn vật gánh chịu, ta muốn Văn Mộ bia, bằng không, ta khôi phục chân thân thế nào!

Vạn Thiên Thánh, Lam Thiên đều ho ra máu, nhanh chóng đuổi theo.

Gia hỏa Tô Vũ này làm gì vậy?

Di tích là giả, dùng để kiềm chế bọn họ, ngươi chạy làm gì? Ngươi cướp đoạt đồ của chính ngươi làm gì?

Chờ Chu Thiên Đạo hoặc là Đại Hán vương thắng, chúng ta liền đại thắng!

Thậm chí mấy người còn nghĩ rằng, có phải Tô Vũ cảm thấy sắp thắng nên hắn muốn lấy lại đồ của mình hay không?

Cần gì phải vậy?!

. . .

“Tô Vũ, ngươi chán sống rồi!”

Phía sau, Thần vương gầm lên một tiếng, lại quát: “Hoàng Giáp, ngươi cũng là Nhân tộc sao?”

Hoàng Giáp rầu rĩ đáp: “Không phải!”

“Xé rách không gian... Xuyên qua... Am hiểu khả năng không gian...”

Thần vương Thần tộc nghi hoặc, trong vạn giới, cường giả am hiểu khả năng không gian không nhiều lắm, chỉ có vài chủng tộc am hiểu, tỷ như Không Gian Thú nhất tộc.

Còn Nhân tộc thì lại hiếm thấy.

Hoàng Giáp này cũng không giống Nhân tộc.

Nếu đúng thì đã sớm ra tay, kết quả gần như toàn bộ hành trình kẻ này đều lượn lờ quan sát.

Chẳng lẽ là vì Hoàng Cửu kia?

“Buông Tô Vũ ra!”

Thần vương hừ lạnh, uy áp bao trùm thiên địa, ầm một tiếng, không gian xé rách bị chấn động phá hủy.

Thân thể Hoàng Giáp vặn vẹo, nháy mắt biến mất.

Xuyên qua!

Trước khi xuyên qua, ông cắn răng nói: “Vị Thần vương đại nhân này, ta chỉ tiễn hắn một đoạn đường mà thôi, đại nhân đừng khó xử ta!”

“Hừ!”

Thần vương tức giận, từ khi nào Nhật Nguyệt cũng dám phân cao thấp cùng Vĩnh Hằng như thế.

Ngươi cho rằng mình am hiểu không gian chi lực thì ghê gớm lắm sao?

Ngươi nghĩ rằng vô địch vô dụng sao?

Hư không bị gã trực tiếp xé rách, nháy mắt đã bước ra hơn mười dặm, rồi không gian lại bị xé rách lần nữa.

Hoàng Giáp thầm mắng một tiếng.

Ta là Không Thanh Tử!

Ta không phải Không Không!

Không Thanh Tử chỉ đắc tội một vị Tiên vương, Không Thanh Tử giết con trai Thiên Toàn Tiên vương, chỉ đắc tội Thiên Toàn Tiên vương.

Nhưng Không Không... chính là kẻ đã trộm quan tài của Thiên Cổ Tiên Hoàng.

Sẽ bị Tiên tộc đánh hội đồng, sống sờ sờ đánh chết.

Không Thanh Tử, dù đột phá thì cùng lắm chỉ đến Nhật Nguyệt cửu trọng, tuy không gian chi lực mạnh, nhưng tuyệt đối không bằng Không Không, ta không thể bại lộ thân phận Không Không, thân phận Không Thanh Tử thì có thể bại lộ một chút.

Trong lòng nghĩ, Hoàng Giáp cũng là khẽ quát một tiếng, khí tức tăng mạnh, Nhật Nguyệt cửu trọng!

Phía sau, Thần vương kia tức giận!

Liệp Thiên các!

Rốt cuộc các ngươi thu nhận những ai.

Huyền bộ có Chu Thiên Nguyên, Nam Vô Cương, Tô Vũ.

Hoàng bộ có Chu Thiên Phương, Hoàng Giáp, Hoàng Cửu.

Các ngươi nghiện rồi hả?

Thần vương đang suy nghĩ, hư không bị xé rách, tốc độ Mạt Hợp Ma vương cũng cực nhanh, trong chớp mắt đã đuổi theo, cười nói: “Chiến Vô Song không sao chứ?”

“...”

Vô nghĩa!

Thân thể đã bạo, biển ý chí còn nằm trong tay Tô Vũ, ngươi nghĩ không sao ư?

Gã hiểu vì sao Mạt Hợp đuổi theo, gã ta sợ một mình không chống lại nổi Chu Thiên Đạo.

Còn Chu Thiên Đạo... lộ vẻ như đã định liệu trước, chậm rì rì đuổi theo phía sau.

...

Chu Thiên Đạo thực bất đắc dĩ.

Không phải ta định liệu trước, mà là ta... đuổi không kịp!

Người ta là vô địch, Hoàng Giáp am hiểu không gian chi lực, một chuẩn vô địch như ông theo kịp kiểu gì?

Căn bản là không theo kịp nổi!

Đành chịu thôi, giả vờ làm tuyệt thế cao nhân một hồi cũng được.

Ta phải bình tĩnh lại!

“Mạt Hợp, Hỏa Tức, các ngươi trốn không thoát!”

Thanh âm Chu Thiên Đạo trầm thấp: “Văn Mộ bia vốn là của tộc chúng ta, hai vị lại đuổi giết Tô Vũ, các ngươi muốn không chết không ngừng sao?”

Phía sau, Vạn Thiên Thánh cùng Lam Thiên đuổi theo, Vạn Thiên Thánh quát: “Ngăn Lạp Đức lại!”

Ông nói với Chu Thiên Đạo ở phía trước!

Lạp Đức Ma vương biến sắc, lập tức vòng đi, không muốn đối đầu chính diện với Chu Thiên Đạo, bằng không sẽ rất phiền toái, gã chỉ muốn vật gánh chịu và Văn Mộ bia, không có hứng thú đánh nhau với Chu Thiên Đạo.

Chu Thiên Đạo thầm mắng!

Ngăn cái píp!

Tốc độ Lạp Đức chỉ nhanh hơn ông một chút, ông có thể chặn đường gã, nhưng làm vậy không phải sẽ lòi ra bí mật sao?

Ta còn phải giả làm cao thủ để uy hiếp 2 vị vô địch thật đây này.

Vạn Thiên Thánh nói vậy, ông không thể không ngăn cản!

Tròng mắt láo liên một vòng, Chu Thiên Đạo quát: “Hai vị giữ chân gã một lát, xem ta chém gã đây!”

Dứt lời, khí tức bùng nổ, vô cùng cường hãn!

Chu Thiên Đạo không ngừng thúc giục nguyên khí, thúc giục ý chí lực, giống như chuẩn bị ra đại chiêu.

Lạp Đức thấy thế thì biến sắc.

Gã đột nhiên bùng nổ khí huyết, thời gian trường hà mở ra, gã lập tức biến mất, rồi xuất hiện cách xa Chu Thiên Đạo, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng gã mặc kệ, cách xa Chu Thiên Đạo một chút rồi tính!

Chu Thiên Đạo mắng to: “Các ngươi thật vô dụng!”

Ông làm như mình đang cực kì tức giận mắng Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên.

Lam Thiên lười phản ứng, Vạn Thiên Thánh thì khẽ nhíu mày, hồ nghi nhìn ông một cái, từ khi nào Chu Thiên Đạo lại lộ liễu như vậy?

Đại chiêu đã rất rõ ràng, vậy còn chờ cái gì, chờ Tiên vương người ta đứng im cho ngươi giết?

Có chút cổ quái!

Vạn Thiên Thánh liếc mắt nhìn ông, không nói gì, rồi nhíu mày nhìn về nơi xa, Hoàng Giáp mang theo Tô Vũ chạy hướng bên kia... đó không phải hướng đi Chư Thiên phủ, chạy loạn ở Nhân cảnh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp!

Hiện giờ chỉ có thể mang Tô Vũ đến chiến trường Chư Thiên.

Nhưng sao lại chạy hướng ngược lại?

Chạy tiếp nữa thì sẽ tiến vào Đại Tống phủ.

Còn nữa, tốc độ của Chu Thiên Đạo quá chậm hay là làm sao?

Sao lại chậm rề rề như vậy?

Giờ phút này, phía trước có ba vị cường giả vô địch cảnh, nếu phải liên thủ chống lại, ông cùng Lam Thiên chỉ có thể ngăn cản Lạp Đức, hai người khác phải dựa vào Chu Thiên Đạo mới được.

Lão Chu cũng không biết sẽ có một ngày mình trở nên quan trọng như thế.

Đương nhiên ông hiểu rõ tâm tư mọi người!

Nhưng ông rất muốn khóc!

Khi Vạn Thiên Thánh đã sắp đuổi kịp, ông quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, vẻ mặt bi ai bất đắc dĩ, môi khẽ nhúc nhích.

Trở về!

Nói là xử lý đám tép riu kia, sau đó... chạy!

Đừng đuổi theo nữa!

Đuổi theo khác gì bảo chúng ta đi hiến mạng?

Các ngươi trở về xử lý đám chuẩn vô địch kia đi rồi tính tiếp, nếu có cơ hội thì dẫn mọi người trốn chạy.

Lam Thiên không để ý đến ông, giờ phút này, Lam Thiên đang vô cùng hưng phấn đuổi theo, Vạn Thiên Thánh thì thót tim!

Ngươi đùa ta à?!

Biểu tình này, khẩu hình này... Đây là muốn nói ‘xong đời rồi’?

Ông tỏ vẻ bình tĩnh quát: “Lạp Đức, ngươi mà không trở lại, chúng ta sẽ giết sạch đám thiên tài, giết chết Ma Đa Na!”

Bình Luận (0)
Comment