Giờ phút này Tô Vũ đang tự hỏi một vấn đề.
Nếu ngày nào đó ta một mình giết một vị vô địch, vậy khen thưởng... Sẽ khiến ta căng chết à?
Đây mới là 1/1000... nếu nghịch phạt vô địch, xử lý vô địch, khen thưởng tăng thêm ngàn lần, hắn không dám tưởng tượng nữa!
Tô Vũ lắc đầu, thôi, không nghĩ nữa.
“Tiểu tử!”
Đúng lúc này, Lam Thiên hưng phấn nói: “Tiểu Tô Vũ, ngươi có 4 khối vật gánh chịu, cho ta mượn được không? Ta muốn vạn đạo hợp nhất, cần vạn khối vật gánh chịu, hiện tại còn thiếu 9999 khối!”
“...”
Tô Vũ, Vạn Thiên Thánh, Chu Thiên Đạo đồng loạt nhìn về phía y.
Ngươi điên à?
Ngươi nói chuyện cười đúng không?
Vạn khối?
Tự ngươi đi tìm chết đi!
Lam Thiên u oán: “Tiểu Tô Vũ, ta vạn đạo hợp nhất, sẽ là thiên hạ đệ nhất, nếu ngươi nguyện ý tặng ta 9999 vật gánh chịu, ta nguyện cùng ngươi đi khắp thế gian...”
Tô Vũ nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh, lại nhìn Chu Thiên Đạo, hai vị có thể giúp ta đánh y không?
Lam Thiên... Làm hắn nổi cả da gà!
Vạn Thiên Thánh lười để ý bọn họ, ông bình thản nói: “Đi thôi, lát nữa có lẽ sẽ có người đến thông đạo này, tuy rằng đã bị đóng lại, nhưng cũng phải cẩn thận có kẻ mở ra được, rút lui trước! Trở về Đại Hạ phủ...”
Bên kia vẫn đang đại chiến!
Ông vừa dứt lời, hư không nơi xa, Đại Hán vương giận dữ hét: “Chu Thiên Đạo, nhanh về đây! Nhanh lên, bọn họ muốn chạy!”
Không chỉ ba vị vô địch này muốn chạy!
Giờ khắc này, tất cả cường giả vạn tộc đều muốn chạy.
Chạy thôi!
Không có vật gánh chịu, không có Văn Mộ bia, nếu không chạy, chờ Chu Thiên Đạo - sát thủ vô địch tới ư?
Không còn hy vọng gì!
Rút!
Giờ phút này, ở Nhân cảnh không chỉ có ba vị vô địch vạn tộc, tính cả Thiên Đãng Thần vương bị mấy người Huyền Giáp ngăn cản, ước chừng có 4 vị vô địch vạn tộc.
Nhưng ở Nhân cảnh, Chu Thiên Đạo xử lý 4 vị vô địch, Vạn Thiên Thánh xử lý 2 vị.
Hôm nay, đã có 6 vị vô địch chết ở Nhân cảnh!
Một vị Long vương bị đánh tàn, chắc hiện giờ vị Long vương kia đang thầm than mình thật may mắn, tuy rằng bị giết hai thế thân, nhưng ít nhất gã vẫn còn sống.
4 vị vô địch nhanh chóng hội hợp, Đại Hán vương đuổi theo không bỏ.
Trên thực tế, muốn đánh 4 vô địch này cũng có chút khó khăn.
Đại Hán vương bị thương, Huyền Giáp chưa chứng đạo, bộ trưởng Hoàng bộ chưa hợp nhất tam thế thân...
4 vị vô địch mà liều mạng, vậy sinh tử khó liệu.
Nhưng giờ phút này, bọn họ chỉ trốn chứ không phản kích!
Trốn!
Nếu không trốn, Chu Thiên Đạo diệt 4 tôn vô địch đến đây, mấy người đừng hòng sống sót!
Đại Hán vương rống giận, Chu Thiên Đạo lại bĩu môi, thôi đi!
Nếu ta mà đến đó thật, rồi bị người nhìn thấu... Ha hả, 4 đại vô địch liều mạng, Nhân cảnh còn bao nhiêu người sống khó mà đoán trước được.
Vạn Thiên Thánh hít sâu một hơi: “Nhân cảnh như vậy là ổn rồi! 4 gia hỏa này muốn bỏ chạy, có lẽ sẽ đi thông đạo ổn định Vạn Tộc Giáo vẫn luôn đi kia, sẽ khiến nó bại lộ hoàn toàn! Cũng tốt! Thả bọn họ đi đi!”
Dút lời, ông nhìn về phía mấy người Tô Vũ, nói: “Các ngươi đi Chư Thiên phủ hỗ trợ, đặc biệt là Tô Vũ và Chu Thiên Đạo... Dù không thể đối phó vô địch, cũng phải hấp dẫn một ít hỏa lực...”
“Ngươi bảo ta đi chết à?”
Chu Thiên Đạo tức giận hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta tàn rồi.”
“Xì!”
Chu Thiên Đạo khinh thường, Vạn Thiên Thánh cười cười, lại nhìn về phương xa, lẩm bẩm: “Ta tàn rồi, nhưng vẫn đủ sức chiến một trận nữa! Các ngươi đi đi, mang cả đám Hạ Tiểu Nhị đến chiến trường Chư Thiên trợ chiến!”
“Ngươi ở lại ư?”
Vạn Thiên Thánh cười nhìn bốn phương, nhẹ giọng nói: “Ta ở lại, nhìn xem Nhân cảnh này...”
Chu Thiên Đạo còn chưa hiểu ra, Tô Vũ bỗng nhiên nói: “Phủ trưởng, bây giờ vô địch Nhân cảnh đều đang giao chiến, nếu không...”
Vạn Thiên Thánh buồn bã nói: “Ngươi không hiểu! Hiện tại chỉ là bắt đầu, sắp tới, Nhân tộc sẽ càng gian nan! Lần này nhiều người chứng đạo như vậy, sắp tới sẽ càng phiền toái! Bình thường không đại chiến, vô địch chỉ chờ ở Chư Thiên phủ... Nhưng Nhân cảnh dơ bẩn này cần phải có người dọn dẹp.”
Dứt lời, Lam Thiên u oán nói: “Ta đi cùng ngươi! Cùng ngươi đi khắp thiên sơn vạn thủy, đi nào! Chúng ta chơi lớn một lần, sau đó... Chạy lấy người! Rồi tìm nơi không ai biết chúng ta, cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại, được không?”
“...”
Vạn Thiên Thánh liếc mắt nhìn y, cười nhạo một tiếng.
Tô Vũ cắn răng nói: “Phủ trưởng, nếu không hãy để ta... Dù sao ta cũng không sợ!”
“Nói bậy!”
Vạn Thiên Thánh cười cười, vươn tay muốn sờ đầu hắn, nhưng ông bỗng nhiên thu tay, cười bảo: “Đi đi, ở chiến trường Chư Thiên, dù ngươi không được chủng tộc nào che chở thì vẫn có thể sống tốt, như vậy... Ta cũng mừng! Còn nữa, tính ra thì Nam Vô Cương là lão sư của ta, Vân Trần là sư huynh đã dạy dỗ ta. Nhưng hãy nhớ kỹ, biết người biết mặt mà không biết lòng! Nhiều năm qua, đa thần văn hệ đã chết rất nhiều người... Có lẽ... người ngươi quen và không quen đều còn sống, ngươi không hiểu được cảm giác này... Mà ta... có lẽ vẫn giữ một chút khúc mắc trong lòng.”
“Đừng dễ dàng tin tưởng ai, đừng tiết lộ mọi thứ với bất cứ kẻ nào, ngươi quen thuộc Chu Thiên Đạo không? Nhưng hiện tại thì sao? Hắn là chuẩn vô địch, ngươi biết không? Đại ca hắn là vô địch, ngươi biết không? Ngươi hiểu biết về Đại Minh phủ bao nhiêu?”
Vạn Thiên Thánh bay cùng Tô Vũ, nhìn Chu Thiên Đạo và Lam Thiên phía sau, mở miệng đề nghị: “Hai vị có thể đi trước một bước không? Ta còn vài lời muốn nói cùng Tô Vũ.”
Chu Thiên Đạo hùng hổ, Lam Thiên u oán, nhưng vẫn cùng nhau rời đi.
Bọn họ vừa đi, Vạn Thiên Thánh liền truyền âm nói: “Ngươi bại lộ quá nhiều! Tượng đá là thủ đoạn bảo mệnh của ngươi, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ít nhất bọn họ đã biết một chuyện, tượng đá... Có lẽ không thể giết người ở Nhân cảnh, nếu không đã không cần bảo ngươi đến chiến trường Chư Thiên.”
“Hiện tại mọi người cũng biết ngươi có thể giao chiến với Nhật Nguyệt bát trọng.”
“Ngươi còn thủ đoạn nào chưa lộ ra sao?”
Vạn Thiên Thánh nhắc nhở: “Ngươi phải nhớ kỹ, Nhân cảnh tồn tại đã lâu, thiên tài cường giả vô số, nhưng không có mấy người thực sự tiết lộ khả năng của mình cho kẻ khác! Đại Hạ vương hay Đại Tần vương cũng vậy, sao ngươi biết những gì bọn họ biểu hiện ra đã là toàn bộ? Diệp Bá Thiên chứng đạo thất bại, ngươi biết vì sao không? Hắn quá mức kiêu ngạo, mọi người đều biết hắn có thể chiến vô địch! Nếu hắn không biểu hiện rõ ràng như thế mà là âm thầm ngủ đông, khi chứng đạo bỗng nhiên lộ ra thực lực... Ngươi cảm thấy, sẽ có nhiều vô địch như vậy tới giết hắn sao?”
“Chúng ta còn quá trẻ tuổi, không tính kế nổi lớp người già!”
Vạn Thiên Thánh thở dài: “Vô địch Nhân cảnh và cả vô địch vạn tộc đều không dễ đối phó! Phần Hải chỉ là pháo hôi, thứ nên hiểu ngươi sẽ hiểu, không hiểu thì ngươi cũng không cần quá mức để ý.”
“Hiện tại ngươi đã bị tử khí bao trùm, nhưng ta cảm thấy tạm thời ngươi không có nguy hiểm đến tánh mạng, tự mình nghĩ cách giải quyết phiền toái đi! Tượng đá là chỗ dựa của ngươi, nhưng đừng coi hắn thành công cụ hay vũ khí, nếu không... Bọn họ cũng sẽ vứt bỏ ngươi!”
“Hạ Long Võ chứng đạo, ta đoán khi ngươi quay về chiến trường Chư Thiên có lẽ sẽ muốn nhờ tượng đá ra tay, nhưng đừng làm vậy!”
Tô Vũ sửng sốt.
Vạn Thiên Thánh thở dài, lặp lại: “Đừng làm vậy! Thứ như tình cảm rồi sẽ có ngày bị dùng hết! Tượng đá giết vô địch còn phải bắt Chu Thiên Đạo gánh cái danh, hiển nhiên bọn họ không muốn tham dự đại chiến chư thiên, nếu ngươi nhất quyết kéo bọn họ vào, có lẽ bọn họ sẽ ra tay... nhưng chỉ có lợi với Hạ Long Võ, còn đối với ngươi mà nói thì chẳng được ích lợi gì!”
“Nếu Hạ Long Võ chứng đạo thành công, vậy mọi người đều vui mừng, nếu thất bại... thì đó cũng không phải là sai lầm của ngươi!”
“Ngươi hãy nhớ, ngươi chỉ là một đứa trẻ, ngươi cho rằng Nhân tộc chỉ có thể dựa vào ngươi thôi ư? Sai rồi! Đám vô địch Nhân tộc kia có kẻ trông có vẻ hàm hậu, thành thật, nhưng cũng chưa chắc!”